Tiểu Miêu Miêu vẫn không chịu buông tha: "Cậu phải ăn bánh quy của tớ mới có thể chứng minh rằng cậu chấp nhận lời xin lỗi của tớ."
Bàn tay nhỏ xíu trắng nõn nắm lấy cằm của Đường Bảo Bối, toan nhét bánh quy vào miệng cô nàng: "Ngoan nào, mở miệng ra đi."
Bên tai là lời dụ dỗ buồn nôn của Tiểu Miêu Miêu, bên miệng là bánh quy "có độc" do Tiểu Miêu Miêu làm ra. Đường Bảo Bối khổ không để đâu cho hết.
Nhìn thấy bánh quy sắp vào miệng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Bảo Bối rốt cuộc không thể kiềm chế được, hoảng hồn tái mặt nói: "Miêu Miêu, chờ chút, tớ muốn đi vệ sinh."
Tiểu Miêu Miêu buồn rầu. Cô bé chỉ đút bánh quy cho Đường Bảo Bối thôi mà, Đường Bảo Bối có cần phải làm như ra pháp trường vậy không?
Đường Bảo Bối càng không muốn ăn, Tiểu Miêu Miêu càng phải giằng co với cô nàng, cứ muốn nhét bánh quy vào trong miệng Đường Bảo Bối.
"Ăn xong bánh quy rồi đi."
Đường Bảo Bối khóc ròng...