Lúc thấy ông Hạ dừng bước quay đầu lại nhìn, ông Blake lập tức sửa lại vẻ chột dạ vừa rồi, lên tiếng với vẻ kiên quyết: "Tất nhiên."
Hạ Kỳ bật cười: "Ha ha. Bản hợp đồng này quả thật là trị giá mấy tỉ, nhưng không phải lãi mà là lỗ mấy tỉ."
Ông Hạ nhíu mày: "Cháu nói thế là có ý gì?"
"Ý của cháu là nhà từ thiện tiếng tăm lừng lẫy trong giới thượng lưu thật ra là kẻ buôn lậu, rửa tiền."
Ông Blake tức giận: "Cậu đừng có ăn nói hàm hồ."
"Rốt cuộc là tôi ăn nói lung tung hay là chó cùng rứt giậu thì cứ chờ người của đồn cảnh sát tới là ngài sẽ biết ngay thôi."
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Kỳ nhếch lên thành nụ cười đẹp đẽ, nhưng ông Blake lại thấy đó là nụ cười đến từ địa ngục Tu La, như đặt ông ta vào trong hầm băng.
"Cậu có ý gì?"
"Vừa nãy lúc xuống dưới nhà, tôi đã tiện thể gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng rồi." Hạ Kỳ hờ hững lên tiếng như đang thảo luận thời tiết hôm nay thế nào.
Ông Blake cứng đờ người lại.