Dám chơi dám chịu, Tiểu Miêu Miêu nhảy xuống ghế, chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa, trừ người giúp việc ra, còn có một chị gái tóc vàng mắt xanh.
Tiểu Miêu Miêu chớp mắt: "Cô, đây là ai vậy ạ?"
Tiểu Miêu Miêu là vợ sắp cưới của cậu chủ, cũng là cô chủ tương lai. Cậu chủ cưng Tiểu Miêu Miêu như cưng trứng, mà người giúp việc cũng thật lòng thích cô bé dễ thương hiểu chuyện này. Cô ta nhỏ giọng đáp: "Đây là cô Catherine, đến chơi cùng hai người."
Hạ Lâm ở trong phòng, nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn ra cửa, lúc nhìn thấy thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi thì cười khẩy một cái, tỏ ý xem thường.
Một cô gái mười lăm tuổi sẽ bằng lòng chơi với hai đứa nhóc sáu tuổi chắc? Còn nữa, cô gái vừa tới có ánh mắt luôn mập mờ bất định, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì.
Hạ Lâm quay lại với cuốn sách, chuẩn bị im lặng quan sát.
Người giúp việc làm xong nhiệm vụ của mình thì xoay người đi.