Ông Hạ không thích gần gũi với người khác, thậm chí người ngoài còn không có cơ hội đến gần ông, ngay cả Hạ Lê Hân khi còn bé cũng chưa từng ngồi lên đùi ba mình. Vị trí ấy có thể xem là ngôi báu cao quý nhất.
Hạ Lâm được ông chủ bế xuống lầu, lại còn ngồi lên đùi ông, bấy giờ, cô bé đã vô tình trở thành đối tượng nịnh bợ của mọi người.
Ông Hạ vui vẻ nhâm nhi bữa sáng của mình, cũng không quên chăm lo cho Hạ Lâm đang ngồi trong lòng.
Bỗng ông chợt khựng lại, như sực nhớ ra điều gì, ông quay ra nói với quản gia Hạ: "Ông hãy đi bảo với bác sĩ, nói rằng tôi đồng ý tiếp nhận phương pháp chữa trị của ông ấy."
Lời nói của ông Hạ như một quả bom nổ tung trên bàn cơm. Hạ Lê Hân là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Ba, sao ba lại đột nhiên thay đổi ý định vậy?"
Ông Hạ mang vẻ mặt đầy cưng chiều nhìn Hạ Lâm: "Bởi vì ba còn muốn giữ lại mạng sống để dạy học cho cháu gái nhỏ của ba."