Hạ Kỳ dắt Tiểu Miêu Miêu đến quầy đồ ăn vặt.
Tiểu Miêu Miêu nhìn quầy đồ ăn vặt, định ngồi xuống theo phản xạ, nhưng vừa đặt mông xuống, Tiểu Miêu Miêu chỉ cảm thấy ghế hơi nóng, còn hơi cộm lên.
Cô bé nghi ngờ quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy Hạ Kỳ đang khom người kê tay dưới mông mình, Tiểu Miêu Miêu đứng bật dậy theo phản xạ.
"Thất cách cách, anh làm gì vậy?"
Sau khi Tiểu Miêu Miêu đứng dậy, Hạ Kỳ bình thản lấy một tờ khăn giấy trong túi ra, lau đi lau lại ghế nhiều lần mới từ từ đứng dậy.
Cậu thấy cái ghế này đã quá cũ, mất đi cái màu ban đầu trở thành màu đen đen lại còn có cả dầu mỡ bám trên đó nữa. Đáy mắt cậu tràn đầy sự ghét bỏ: "Ghế bẩn."
Nói rồi, cậu lại lấy một tờ khăn giấy khác ra lau lại lần nữa.
Nền giáo dục tốt khiến Hạ Kỳ không thể nào vứt cục giấy xuống đất. Cậu thong dong cầm trong tay, bế Tiểu Miêu Miêu lên ghế, xoa đầu cô bé.
"Em ngoan ngoãn chờ ở đây nhé, Thất cách cách đi mua thịt nướng cho em."