Mà kẻ đầu têu còn không quên ăn thứ mà mình tự cho là "thạch" kia.
Hạ Kỳ lấy lại tinh thần, có thể cảm giác được bên cạnh mình còn có một ánh mắt khác đang tò mò xem trò vui.
Nhìn xéo qua, quả nhiên thấy Hạ Lâm đang đứng trên cầu thang, rảnh rỗi nhìn về phía họ.
Thân thể vốn cứng ngắc của Hạ Kỳ càng như bị đóng thêm cả một lớp băng, không thể động đậy.
Cảm giác này giống như là làm chuyện xấu bị người khác bắt quả tang.
Hạ Lâm nhìn ra được anh trai mình đang mất tự nhiên, phóng một ánh mắt với ý tứ "cái gì em cũng không thấy" rồi nhanh chóng đi ra chỗ khác, để phòng khách lại cho Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ cười bất đắc dĩ. Đứa em gái này của cậu đúng là một cô bé ma mãnh.
Hạ Kỳ quyết định mạo hiểm một phen, cho dù Tiểu Miêu Miêu không vui đi nữa thì cũng một tay níu cổ áo cô bé, tay còn lại chống trên mặt đất, chậm rãi đứng lên.
Tiểu Miêu Miêu cũng bị Hạ Kỳ xách lên.