Trong lòng An Đóa Đóa đang rất vui vẻ. Cô bé tưởng tượng Tần Tiêu sẽ đi về phía mình với dáng vẻ thế nào, biểu cảm ra sao khi đặt quà vào tay cô bé.
Lúc An Đóa Đóa đang cười ngây ngô thì Tần Tiêu đã nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía bên này.
Đợi đến khi Tần Tiêu đi đến trước mặt An Đóa Đóa, An Đóa Đóa cười thật tươi, đưa tay chuẩn bị nhận quà của Tần Tiêu.
Chỉ là khi Tần Tiêu đi đến trước mặt An Đóa Đóa thì bước chân không hề ngừng lại, mà vượt qua cô bé, bước đến ngay trước Hạ Lâm.
Đặt món quà vào tay Hạ Lâm.
An Đóa Đóa ngây người, nụ cười cũng dần cứng ngắc.
Tay của cô bé cứ thế duỗi giữa không trung, trông như một tên hề ngu ngốc vậy.
Hạ Lâm thấy khó hiểu. Cô bé mơ màng nhìn Tần Tiêu.
"Đây là… cho em à?"
Theo lý thuyết, hôm qua cô bé đã làm Tần Tiêu khó xử, thậm chí còn tức giận, nên đã đi chơi cùng với mấy bạn An Đóa Đóa và Quý U. Đáng lẽ cậu bé không nên tặng quà cho Hạ Lâm mới phải!