"Không thấy cái gì cơ?"
Đồng Dao nhíu mày hỏi: "Ôn ã là cái gì?"
Đồng Dao không biết rằng ôn ã chính là cách xưng hô mà Tiểu Miêu Miêu dành cho Hạ Kỳ.
"Ôn ã chính là ôn ã của con."
Tiểu Miêu Miêu không ngừng ngó ngang ngó dọc khắp xung quanh để tìm cho được bóng dáng của Hạ Kỳ, giọng nói mềm mại mang theo sự sốt sắng vì chưa tìm thấy.
Bây giờ, Tiểu Miêu Miêu khiến người ta cảm giác giống như là một người dì muốn cho cô bé kẹo, nhưng đến khi cô bé qua lấy thì người dì đó lại không thấy đâu nữa, cả kẹo của cô bé cũng đều mất tăm luôn.
Có điều, Đồng Dao thật sự không nghe hiểu ngôn ngữ của Tiểu Miêu Miêu. Thấy Tiểu Miêu Miêu òa khóc, cô ấy cũng chỉ đành ở bên cạnh lo lắng mà không biết phải làm gì.
Trong khi người mà Tiểu Miêu Miêu đang tìm kiếm lại đang núp ở phía sau cây đa, nhìn trộm cô bé.
Ngay tại lúc vòng quay ngựa gỗ dừng lại, Hạ Kỳ liền lách mình núp sau cây đa.