Hạ Kỳ liếc Ngọc Mạn Nhu một cái sắc lẹm như dao, nhưng Ngọc Mạn Nhu vẫn cứ như không nhìn thấy gì. Cô đang thầm rầu rĩ, ban đầu sao lại không đặt bộ đồ ngủ chuột túi chứ. Hạ Kỳ mặc đồ ngủ hoạt hình chuột túi, bỏ Tiểu Miêu Miêu vào chiếc túi trước bụng, cảnh tượng ấy…
Chậc chậc chậc, chắc chắn rất đẹp.
Bây giờ Hạ Kỳ vẫn không hề hay biết, cậu lại bị Ngọc Mạn Nhu nhớ nhung rồi.
…
Trở về phòng, Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu lên giường, đi thẳng tới tủ quần áo, lấy đồ ngủ thường ngày, chuẩn bị thay ra. Vừa cởi được một cúc áo, cậu đã bị ai đó ôm lấy đùi. Hạ Kỳ cúi đầu nhìn thì thấy một chú bò sữa nhỏ đang nép vào đùi cậu.
Hạ Kỳ khom lưng bế cô nhóc kia đặt lên giường: "Miêu Miêu ngoan ngoãn ngồi ở đây, ôn ã thay đồ một lát."
"Đừng thay."
Tiểu Miêu Miêu túm lấy vạt áo ngủ của Hạ Kỳ, đáng thương nhìn Hạ Kỳ. Cậu xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu ngoan, ôn ã không thích bộ đồ ngủ này."
"Nhưng mà Miêu Miêu thích!"