Tình cảm Liễu Thanh? Hạ Kỳ nhướng mày, chắc là tìm tình yêu khác!
Nhưng nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Tiểu Miêu Miêu, hình như cô bé vốn dĩ không biết từ này có nghĩa là gì. Cậu nghĩ, cũng đã đến lúc cậu nên dạy cho cô bé học một vài thành ngữ rồi.
Tiểu Miêu Miêu ôm lấy đùi Hạ Kỳ, lắc qua lắc lại, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn mặc đi mà*!"
(*) Ông xã, anh mặc đi mà!
Với Tiểu Miêu Miêu, trong từ điển của Hạ Kỳ chưa bao giờ có hai chữ "từ chối". Hạ Kỳ bật cười trong lòng. Cứ đà này, liệu mình có bị cô nhóc này nuốt chửng luôn không.
"Được rồi." Hạ Kỳ khom lưng nhận lấy đồ ngủ trên tay Tiểu Miêu Miêu, ngón tay thanh mảnh nhéo lên mũi Tiểu Miêu Miêu: "Anh mặc."
"Hì hì." Tiểu Miêu Miêu cầm lấy bộ đồ ngủ cỡ nhỏ hơn trên giường ướm thử lên người mình: "Em cũng mặc."
Thật ra, mẹ Ngọc còn nói, chỉ cần hai người bọn họ đều mặc đồ ngủ này vào, thì ôn ã chính là người của cô bé rồi, không ai có thể cướp đi được.