Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu ngồi lên giường, giọng nói ấm áp vang trên đỉnh đầu Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu định làm gì thế?"
Tiểu Miêu Miêu huơ huơ vỏ kẹo trước mặt: "Miêu Miêu định đi vứt cái này. Chẳng phải ăn bảo là mình phải tự làm việc của mình, ăn xong thì phải vứt vỏ vào thùng rác sao*?"
(*) Miêu Miêu định đi vứt cái này. Chẳng phải anh bảo là mình phải tự làm việc của mình, ăn xong thì phải vứt vỏ vào thùng rác sao?
"Đúng thế." Hạ Kỳ mỉm cười, cầm lấy vỏ kẹo trong tay Tiểu Miêu Miêu. Cô bé thắc mắc nhìn Hạ Kỳ. Cậu bèn cười giải thích: "Nhưng cái này không vứt được."
"Tại sao?" Tiểu Miêu Miêu không hiểu.
Hạ Kỳ không lên tiếng, chỉ mở miếng vỏ kẹo nhăn nhúm ra vuốt cho phẳng phiu. Trong ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ gấp vỏ kẹo đó thành hình trái tim. Trông thấy Hạ Kỳ gấp vỏ kẹo thành hình trái tim, Miêu Miêu há hốc miệng, đôi môi cứ thế dẩu lên, đáng yêu vô cùng.