Chỉ mới nghĩ vậy, tròng mắt Tiểu Miêu Miêu đã ầng ậng nước. Đôi mắt to đen láy nay lại càng lóng lánh như nước mùa thu. Chỉ là nước mắt của cô bé càng lúc càng nhiều, cứ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào vậy.
Ngọc Mạn Nhu giật mình, vội vàng ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng. Để dời sự chú ý của Tiểu Miêu Miêu, cô dẫn dắt từng bước, hỏi: "Miêu Miêu, trong phòng mẹ Ngọc có kẹo mút ngon lắm, Tiểu Miêu Miêu có muốn ăn không?"
Tiểu Miêu Miêu ủ rũ lắc đầu. Bây giờ kẹo mút cũng không có sức hấp dẫn bằng ôn ã, hơn nữa bây giờ cô bé cũng không muốn ăn kẹo cho lắm.
Ngọc Mạn Nhu ngẫm nghĩ: "Mẹ Ngọc may cho con một bộ Hán phục đẹp lắm, con có muốn mặc không?"
Vừa nghe đến Hán phục, Tiểu Miêu Miêu liền hào hứng trở lại. Cô bé ngước lên, nhìn Ngọc Mạn Nhu bằng đôi mắt to tròn sáng ngời: "Hán phục là cái gì ạ?"
"Là bộ đồ mà Đỗ Hoàng hậu trong phim "Mỹ nhân kế" mặc ấy!"