Lúc thấy màn hình đồng hồ sáng lên, đôi mắt to đen láy của Tiểu Miêu Miêu ánh lên vẻ kỳ lạ, rực rỡ, lấp lánh như ánh sao trời.
Cô bé toét miệng, cười ngọt ngào, dùng cả đôi tay đôi chân bé xíu bò nhoài lên ghế sofa, sau khi ngồi xuống thì lập tức ấn vào phần trò chuyện trên đồng hồ.
Không đợi người bên kia lên tiếng, Tiểu Miêu Miêu đã cất giọng ngọt ngào gọi: "Ôn ã, ôn ã."
Nghe thấy giọng nói đầy sức sống của cô bé, Hạ Kỳ bất giác cong môi lên: "Miêu Miêu ở nhà có nghe lời không?"
"Nghe lời ạ." Tiểu Miêu Miêu chớp chớp mắt, chẳng hề khiêm tốn mà nói: "Miêu Miêu nghe lời nhất."
"Ha ha."
Hạ Kỳ cất tiếng cười trầm trầm, khẽ nói: "Miêu Miêu ở nhà phải ngoan nhé, biết chưa?"
"Vâng ạ." Giọng Tiểu Miêu Miêu buồn buồn: "Ôn ã, sao ăn hông dẫn em đến trường?"
(*) "Ông xã, sao anh không dẫn em đến trường?"