Hạ Lâm tức giận liếc anh một cái, "Em nói không được thì anh dừng à?"
"Không đâu."
Anh bây giờ tựa như tên đã lắp vào cung, không thể không bắn.
Miêu Kỳ Phong cố nhịn mà dỗ Hạ Lâm, "Bà xã, không phải là anh đang muốn thỏa mãn ham muốn cá nhân, mà vì hạnh phúc nửa đời sau của em."
"Nói tiếng người."
"Ặc, nói tiếng người là... Đàn ông mà nhịn đói lâu ngày rất có thể sẽ ảnh hưởng đến chức năng của chỗ nào đó, sau này không thể thỏa mãn em được."
"Anh xéo đi!"
"Được rồi, anh xéo ngay."
Miêu Kỳ Phong ôm Hạ Lâm lăn hai vòng trên giường, rồi cúi xuống bắt đầu cắn cô...
Xong màn dạo đầu, Hạ Lâm cũng chuẩn bị xong rồi, nhưng Miêu Kỳ Phong vẫn không cử động.
Cảm giác muốn mà không thể được này rất khó chịu.
Hạ Lâm khó chịu mở mắt nhìn Miêu Kỳ Phong đang trên người cô, rõ ràng sắp nhịn hết nổi mà vẫn không chịu làm.
"Miêu Kỳ Phong, rốt cuộc anh có muốn làm hay không, không làm thì cút đi!"