Lần trước khi nhận nhiệm vụ, Miêu Kỳ Phong đã có được hồ sơ của Hạ Lâm.
Cô tốt nghiệp ở Học viện Quân sự West Point, ở trong ấy toàn là những thiên tài trong thiên tài.
Cô là quân nhân, không được để tóc dài.
Miêu Kỳ Phong đặt máy sấy xuống, bước đến ôm Hạ Lâm vào lòng.
"Không được thì chúng ta không nuôi, nhé?"
Hạ Lâm quay đầu nhìn anh, "Miêu Kỳ Phong, anh không hỏi công việc của em là gì à?"
"Bà xã à, anh không ép em, nếu em muốn thì em sẽ tự nói với anh." Miêu Kỳ Phong ôm cô lên ghế sofa, vẫn ôm lấy eo cô, rồi cho cô ngồi trên đùi mình, "Em phải biết, cho dù công việc của em là gì đi nữa, anh vẫn chỉ yêu em."
Huống hồ, anh sắp dùng một thân phận khác gặp vợ mình.
Hạ Lâm hơi sững sờ nhìn gương mặt đẹp trai của anh, "Miêu Kỳ Phong, rốt cuộc thì tại sao anh lại yêu em?"
Cô lạnh lùng, cô không biết lãng mạn, cho dù gương mặt không tệ, nhưng chưa đến mức vạn người mê.
Thế mà Miêu Kỳ Phong lại nuông chiều cô đến mức này.