Hạ Lâm lạnh lùng trừng mắt với anh ta, tay lẳng lặng dùng sức, tuy là thả Tần Tiêu ra, nhưng trên tay anh ta còn lực quán tính, nên Tần Tiêu không khống chế được bước chân lùi về sau.
Cơn đau từ cánh tay bào mòn hết sức lực cuối cùng của Tần Tiêu, khiến anh ta chịu không nổi ngã xuống đất.
Hạ Lâm liếc mắt nhìn anh ta, sau đó rời mắt đi không thèm đếm xỉa gì nữa.
Sáng hôm ấy, cô áp Miêu Kỳ Phong xuống đất, lực tay không hề yếu hơn khi dùng với Tần Tiêu, vậy mà không thấy anh ấy đau thành dạng này.
Quả nhiên, kẻ ăn hại và người cứng cỏi không giống nhau.
"Miêu Miêu, chúng ta đi thôi!"
"Được."
Miêu Miêu thổn thức nhìn thoáng qua Tần Tiêu.
Sức lực yếu đuối thế này đúng là không xứng với Hạ Lâm.
Khi cả hai người đi càng ngày càng xa, Tần Tiêu nằm dưới đất mãi mới cố nén cơn đau nơi tay rồi ngồi dậy.
Anh ta nhìn thoáng qua bóng lưng của Hạ Lâm, trong ánh mắt hiện ra ánh sáng kiên định.