Rốt cuộc hiệu trưởng cũng không kìm được mà sa sầm mặt, nói ra những lời không mong muốn, "Hạ Lâm, thầy đang giữ toàn bộ tư liệu của em, nếu thầy phát tán tin tức về em thì em nghĩ mình sẽ gánh chịu hậu quả gì?"
Hạ Lâm cười gằn, "Thầy đang đe dọa em đấy à?"
Nếu tưởng thế này là có thể khiến cô thỏa hiệp thì ông ta hoàn toàn sai rồi, Hạ Lâm cô đây bình sinh ghét nhất là bị đe dọa.
"Không phải đe dọa mà là thỉnh cầu."
Nói rồi, hiệu trưởng đột ngột đứng dậy, bỏ mũ lính, khom lưng cúi đầu.
Ông ta nói gần như năn nỉ, "Hạ Lâm, tên trùm ma túy Cú Độc này đã sát hại hàng chục nghìn người trên khắp cả nước, những mặt hàng hắn ta tuồn ra ngoài gây thương tổn cho hàng chục triệu người, thậm chí còn nhiều hơn, nếu không tiêu diệt hắn, trong tương lai sẽ có nhiều người bị hại hơn nữa, em thật sự nhẫn tâm sao?"
Hạ Lâm: "…"
Cô ghét nhất là bị người ta năn nỉ thế này.