Lúc Tiểu Miêu Miêu vào phòng phẫu thuật, Hạ Kỳ cũng thay một bộ trang phục vô khuẩn cùng theo vào trong.
Ngọc Mạn Nhu và Hạ Mộng nghe được tin cũng vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tiểu Miêu Miêu chọn sinh thường, nghe nói như thế tốt cho bé cưng, chỉ là bản thân cô sẽ phải chịu khổ.
Đứng trên góc độ một người mẹ, chỉ cần tốt cho con thì mình khổ sở chút cũng không sao.
Hai bà mẹ bồn chồn đứng đợi ngoài phòng sinh, chẳng bao lâu sau, tiếng khóc oe oe đinh tai từ trong phòng sinh vọng đến.
Ngọc Mạn Nhu và Hạ Mộng nhìn nhau.
"Sinh rồi."
Bác sĩ nhanh chóng đi ra khỏi phòng sinh.
"Chúc mừng hai bà đã có cháu trai."
"Ôi, tốt quá." Hạ Mộng hỏi: "Bây giờ con gái tôi không sao chứ?"
"Đúng rồi, con dâu tôi thế nào?"
Năm nay Tiểu Miêu Miêu mới mười chín tuổi, cô nhóc rất sợ đau, Ngọc Mạn Nhu và Hạ Mộng lo cô sẽ không chịu được nỗi đau đớn khi sinh con, do đó mà suy sụp tinh thần.