Tiểu Miêu Miêu đang ngẩn người nhìn cốc nước thì bỗng có một bàn tay đoạt lấy bình nước cô đang cầm.
Tiểu Miêu Miêu sửng sốt, ánh mắt lơ đễnh dần dần khôi phục lại tiêu cự, cô nhìn Hạ Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình thì hỏi: "Thất cách cách, sao anh lại ở đây?"
"Nếu anh không tới thì em sẽ bị nước làm bỏng mất."
Tiểu Miêu Miêu vô thức cúi đầu nhìn cốc nước.
Nước đã tràn đến miệng cốc, xung quanh còn một vũng nước đọng thật lớn.
"Sao tự nhiên nước lại tràn ra vậy?"
Tiểu Miêu Miêu nhíu mày, hấp tấp rút khăn giấy lau nước trên bàn.
Hạ Kỳ kéo ghế trước bàn ăn ra, tay còn lại ôm lấy bụng Tiểu Miêu Miêu để cô ngồi lên đùi mình.
Bàn tay ấm áp rơi vào vùng bụng hơi nhô lên, môi mỏng dán vào gò má cô, thấp giọng hỏi:
"Dạo gần đây em đang suy nghĩ cái gì mà cứ luôn thấp thỏm không yên vậy?"
Tiểu Miêu Miêu lắc đầu theo bản năng, "Không nghĩ gì cả."
Hạ Kỳ cắn nhẹ vành tai cô, "Em còn định không nói thật với chồng à?"