Bên đầu kia của điện thoại, Tô Vãn Hạ siết chặt cái di động trong tay.
Gió đêm lành lạnh quét tới nhưng cũng không thể sánh bằng ý lạnh trên bờ môi của Kỷ Dạ Bạch: "Cô ấy là người con gái của tôi. Tô Vãn Hạ, cô không thể cướp nổi cô ấy khỏi tay tôi đâu. Cái sở thích nông cạn của cô là không chiếm được thì sẽ làm tổn thương cô ấy sao? Cô có từng nghĩ nếu như hôm nay tôi không tới đó, cô ấy sẽ bị người đàn ông khác…"
Kỷ Dạ Bạch không thể nói ra hai chữ "làm nhục", đôi lông mày dần cong lên đầy nghiêm nghị: "Tốt nhất là cô nên an phận, tôi sẽ thả cho cô một con đường sống. Nếu không, tôi sẽ cho cô biết không từ thủ đoạn là như thế nào."
Cúp điện thoại, Kỷ Dạ Bạch bực bội châm thuốc, ánh lửa hồng lập lòe trong đêm tối.
Hắn thầm chửi thề, chuyện *beep* gì thế.
…
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng nói mê sảng của Ninh Hề Nhi, Kỷ Dạ Bạch vội vàng dập tắt điếu thuốc, nhanh chân bước vào.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Kỷ Dạ Bạch dở khóc dở cười.