Lục Chanh lại hành hạ cô thêm chốc lát mới chịu buông cô ra, cô ả bĩu môi: "Yếu nhách."
Con mồi hoàn toàn không phản kháng, như vậy chẳng có ý nghĩa thú vị gì nữa.
Hai con ngươi đảo tròn, cô ả sờ sờ lên cằm: "Ninh tiểu thư, cô nói xem, con người mấy ngày không ăn cơm, không uống nước có thể chết không? Chúng ta có nên làm thí nghiệm không nhỉ?"
Cơ thể Ninh Hề Nhi run lên bần bật, hàng lông mi rung rung: "Lục Chanh, tôi không có thù oán gì với cô, đúng chứ? Cô tha cho tôi đi, tôi trả cho cô một khoản tiền, cô thấy sao?"
Lục Chanh liền nổi lên hứng thú: "Bao nhiêu?"
"Lục Thanh Hà trả cho cô bao nhiêu tiền?"
"Sao cô biết bà chủ trả thù lao cho tôi…" Lục Chanh không cẩn thận buột miệng.
Ninh Hề Nhi cười như đã tỏ tường tất cả, chịu đựng cơn đau nhói buốt trên đầu: "Bà ta trả cô bao nhiêu, tôi trả cô gấp đôi. Chỉ cần cô thả tôi ra…"