Người xung quanh hoàn toàn bùng nổ, tranh nhau phỏng vấn Trì Nghiêm và Trì Minh Mỹ.
Còn một số phóng viên khác thì không hề kiêng nể mà điên cuồng chụp ảnh Điềm Tâm, đủ các loại ống kính chĩa tới.
Trong ống kính, mắt Điềm Tâm dần dần ươn ướt.
Nghi ngờ của mọi người ào tới từng đợt từng đợt như thuỷ triều…
Ký ức vất vả lắm mới được phủ bụi, đột nhiên lại được phát lại trong đầu cô như một bộ phim điện ảnh.
Cô gái không rõ lai lịch.
Mấy chữ này khiến Điềm Tâm đau nhói, cô đau khổ ôm đầu, vô thức nhớ lại lần trước ở cổng trường, cũng là cảnh tượng như vậy, cũng có rất nhiều rất nhiều người vây quanh mình.
Nói mình không phải là con ruột của ba mẹ, nói mình được nhặt về, nói mình không rõ lai lịch, nói mình là đứa con hoang không ai cần…