Điềm Tâm cắn chặt môi dưới, nghe thấy tiếng quát nóng nảy của Trì Nguyên Dã thì bước chân hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cửa phòng bệnh đóng lại kêu rầm một tiếng, Trì Nguyên Dã ném đèn bàn trước giường bệnh về phía cửa phòng được làm bằng gỗ, đèn bàn bị ném vỡ nát.
Hạ An Nhược đang yên tĩnh nằm trên giường, lắng nghe tiếng đập ồn ào truyền tới từ phòng bệnh cách vách, khóe miệng hơi cong lên.
Hừm, chuyện ngày càng thú vị rồi.
***
Điềm Tâm chạy nhanh ra ngoài, không biết chạy được bao lâu, rốt cuộc cũng thở hổn hển dừng bước.
Cô tựa cả người lên trên thân cây, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lời nói vừa rồi của Trì Nguyên Dã lại vang vọng ở bên tai.
"Cho dù em có tàn phế ở bên ngoài, thì bổn thiếu gia cũng mặc kệ em!"
Hu hu… vì sao cãi nhau với Trì Nguyên Dã còn khó chịu hơn cả chịu đựng lửa giận vậy?
Cảm giác nói lời quá đáng thật sự không thoải mái gì cả.