Tô Khả Nhi rùng mình, không thể tin được nhìn Trì Nguyên Dã: "Nguyên Dã, anh…"
"Mấy người đang ngồi nghe kĩ cho tôi, xếp thành một hàng, mỗi người bước lên tát mấy đứa này mỗi đứa một cái!" Trì Nguyên Dã ngang ngược ra lệnh, ngón tay thon dài lạnh lùng chỉ thẳng về phía đám Tô Khả Nhi và Angel. Angel sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
Phải biết rằng cả lớp có gần bốn mươi học sinh, mỗi người tát bọn họ một cái thì khuôn mặt bọn họ sẽ bị sưng phù đến thế nào?
Sau này truyền đi làm sao bọn họ còn có thể lăn lộn trong học viện Thánh Lợi Á nữa?
Nghe xong lời Trì Nguyên Dã nói… tất cả các bạn học đều quay sang nhìn nhau.
Họ một mặt không dám làm mất lòng Trì Nguyên Dã, nhưng một mặt, những người đang đứng đứng trên bục giảng cũng là bạn cùng lớp gặp nhau sáng chiều.
Hơn nữa, Tô Khả Nhi chính là cô chiêu của tập đoàn Tô thị và là thành viên của hội học sinh!
Mà bình thường trong mắt mọi người, thành viên của hội học sinh chính là sự tồn tại thần thánh.
Hơn nữa thường ngày Tô Khả Nhi là người cao ngạo, ngang ngược phách lối khỏi phải bàn, nếu như tát cô ta thật thì…
Không đợi mọi người có thể suy nghĩ rõ ràng, một giọng nói quát lên.
"Sao hả? Các người điếc hết rồi à? Không tát được thì cút ra khỏi Thánh Lợi Á cho tôi, sau này không cần đến đây nữa!" Trì Nguyên Dã bất mãn nhíu mày, trừng mắt nhìn cả đám lớp 11B.
Nhóm học sinh nghe xong thì đồng loạt đứng lên trong nháy mắt, không dám mảy may chậm trễ nữa.
Có thể vào học ở Thánh Lợi Á đều là con cái nhà giàu, đến Thánh Lợi Á học chính là biểu tượng cho thân phận cao quý của gia tộc nhà họ.
Nếu bị đuổi khỏi Thánh Lợi Á thật thì…
Họ không dám nghĩ đến! Có một bạn nữ dẫn đầu bước tới, sợ hãi nhìn Trì Nguyên Dã: "Trì thiếu, phải tát thật sao?"
"Tát! Tát thật mạnh cho tôi!" Đôi mắt thâm thúy của Trì Nguyên Dã nhìn chằm chằm cô bạn, môi mỏng khẽ thốt lên mệnh lệnh vô tình.
"Cô dám!" Tô Khả Nhi tức giận trừng mắt nhìn bạn nữ đó.
"Khả… Khả Nhi… xin lỗi." Bạn nữ vừa dứt lời, một tiếng bốp vang lên, cái tát đánh thẳng vào mặt Tô Khả Nhi.
Trì Nguyên Dã không hề vừa lòng: "Sáng nay cô chưa ăn sáng à? Chỉ có chút sức đó thôi hả?"
Bạn nữ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Bốp.
Lại là một cái tát, nhưng mạnh hơn và vang rõ hơn!
Khuôn mặt Tô Khả Nhi bị tát lệch qua một bên.
"Tốt lắm, các người xếp hàng cho tôi, từng người từng người một!" Trì Nguyên Dã nghiêng người dựa vào ghế, ra lệnh như một ông lớn.
Không một ai dám cãi lệnh của cậu.
Tất cả bạn học sắp xếp thành hàng theo thứ tự, tiếng vả mặt bôm bốp vang vọng suốt trong lớp học.
"Trì thiếu, bọn em… bọn em sai rồi, bọn em không nên đi gây phiền phức cho bạn học Lạc. Trì thiếu tha thứ cho bọn em lần này đi." Angel bị tát nổ đom đóm mắt, khuôn mặt vốn mập mạp to tướng bị tát thì càng sưng to như cái bánh bao.
"Hừ, nếu hối hận thì sao trước đó còn làm, cô cứ tạm giữ lời xin lỗi đó, tự mình xin lỗi trước mặt Lạc Điềm Tâm đi!" Trì Nguyên Dã vắt chéo chân, khoanh tay lại, vẻ mặt lạnh tanh.
Khuôn mặt Tô Khả Nhi cũng bị tát đỏ bừng, cô ta ngồi phịch dưới đất, trông hết sức đáng thương.
Đúng vậy, Tô Khả Nhi cao ngạo, Tô Khả Nhi vênh váo, Tô Khả Nhi thành viên của hội học sinh vào lúc này chỉ là kẻ đáng thương bị bạn bè cùng lớp tát.