"Vâng, vâng, cảm ơn Trì thiếu." Angel và ba nữ sinh kia quay sang nhìn nhau, rồi chạy ào đi.
Tô Khả Nhi vẫn còn ngượng ngùng đứng ở đó, cực kì xấu hổ.
Bảo cô ta tự mở miệng xin lỗi con nhóc đê tiện Lạc Điềm Tâm này, cô ta không làm được!
Đôi mắt Trì Nguyên Dã nheo lại đầy nguy hiểm nhìn Tô Khả Nhi, trên khuôn mặt điển trai ngập tràn không vui: "Tôi bảo cô đi lên là để xem cô đứng đây thở hả?"
Điềm Tâm nhìn dáng vẻ khó xử của Tô Khả Nhi, nghĩ dù sao bây giờ mình cũng hả giận rồi, chẳng thèm gì câu xin lỗi của cô ta nữa.
"Này, Trì Nguyên Dã…" Điềm Tâm quay sang nhìn cậu, định bảo cậu thả Tô Khả Nhi đi.
"Cô im miệng cho tôi! Đồ không có tiền đồ!" Trì Nguyên Dã cứ như biết Điềm Tâm định nói gì với mình, gườm gườm nhìn cô.
Cô làm sao chứ? Sao cô lại không có tiền đồ rồi?
Điềm Tâm bĩu môi.
Cuối cùng Tô Khả Nhi vẫn phải khuất phục trước thái độ cứng rắn của Trì Nguyên Dã, miễn cưỡng nói nhanh: "Lạc Điềm Tâm, xin lỗi!"
Dứt lời, cô ta quay đầu đi ra ngoài luôn.
"Này, cô…" Trì Nguyên Dã vô cùng không vừa lòng với lời xin lỗi không hề chân thành này của Tô Khả Nhi. Cậu chỉ vào Tô Khả Nhi, định gọi cô ta quay lại thì lại bị Điềm Tâm kéo tay.
"Được rồi, bây giờ tôi hả giận rồi, cậu mặc kệ cô ta đi."
"Thật không?" Trì Nguyên Dã nhướng mày nhìn cô.
"Ừ." Điềm Tâm sợ cậu không tin nên gật đầu liên hồi.
"Được rồi, gật đầu một cái là được, cô không sợ đầu bị chấn động khó chịu à?" Trì Nguyên Dã vươn tay ra giữ đầu của Điềm Tâm.
Điềm Tâm ngẩn người.
Hình như… Trì Nguyên Dã đang quan tâm cô?
"Này, Trì Nguyên Dã..." Điềm Tâm cúi đầu xuống, đưa tay khẽ chọc vào ngực cậu.
"Nói!" Giọng điệu hống hách không ai đọ nổi.
"Tôi thấy tôi bị Tô Khả Nhi bắt nạt mà cậu còn tức hơn tôi đấy."
Chẳng ngờ Trì Nguyên Dã nghe thế nhảy dựng lên, ngón tay thon dài của cậu chỉ thẳng vào Điềm Tâm, gương mặt tuấn tú hết sức mất tự nhiên, lắp bắp hỏi: "Cô… cô nói linh tinh gì đấy? Cô bị đánh thì sao tôi lại tức giận hơn cô? Tôi bị điên chắc?"
Điềm Tâm nhìn dáng vẻ ngượng quá hóa giận của Trì Nguyên Dã, bĩu môi, "Vậy sao cậu lại phải giúp tôi?"
Trì Nguyên Dã khoanh tay trước ngực, quay đầu sang chỗ khác, khinh thường trả lời: "Chẳng phải do bản thiếu gia thấy cô ngu ngốc, chỉ biết ngồi trên giường khóc lóc, giả trang thánh mẫu Maria, nên mới mở lòng từ bi ra tay giúp cô sao?"
"Vậy tôi thật sự cảm ơn cậu nhỉ." Điềm Tâm tức điên nhìn cậu.
Sao cô lại thành thánh mẫu Maria chứ? Cô thánh mẫu chỗ nào hả?
"Vả lại…" Trì Nguyên Dã chợt đổi lời, xoay người lại, đưa lưng về phía Điềm Tâm.
Hả? Vả lại cái gì?
Điềm Tâm sốt sắng dỏng tai lên.
Cửa sổ trong phòng bệnh đang mở, một cơn gió nhẹ từ từ lùa vào, thổi rèm cửa bồng bềnh như gợn sóng.
Giọng nói lành lạnh của Trì Nguyên Dã nương theo cơn gió đến bên tai Điềm Tâm.
"Vả lại, con vẹt nhà mình nuôi, cho dù chỉ tạm thời ở nhờ thôi nhưng cũng làm sao mà để người khác vặt lông được?"
Nói rồi, Trì Nguyên Dã liền bỏ đi, cao ngạo như một vị vua.
Điềm Tâm trợn to mắt, tức xì khói.
Tên khốn kiếp này dám so sánh cô với con vẹt nhà cậu ta nuôi á?
Tức chết mất!
Kim Thánh Dạ phì cười.
Điềm Tâm quay đầu lại nhìn cậu, "Không được cười!"
"Được, được, được, không cười." Kim Thánh Dạ cười tủm tỉm nhìn Điềm Tâm.