"Trì thiếu, bọn em biết sai rồi. Trì thiếu tha thứ cho bọn em lần này đi… Hu hu…" Mấy đứa đàn em của Tô Khả Nhi bị đánh đến nỗi mặt này sưng đỏ, mếu máo nhìn Trì Nguyên Dã, cầu xin cậu mở lòng từ bi, tha cho bọn họ một con đường sống.
"Bây giờ biết cầu xin rồi hử? Chẳng phải vừa nãy lúc mắng Lạc Điềm Tâm, các người giỏi lắm sao?" Trì Nguyên Dã nhướng mày, nhếch môi cười mỉa mai.
"Hu hu…" Mấy nữ sinh kia khóc òa lên, rất đỗi chật vật.
…
Trên giường bệnh trong phòng y tế.
Điềm Tâm đang ăn phần cơm trưa do Kim Thánh Dạ mang đến.
Hic, đau quá! Những vết thương trên mặt bị đám Tô Khả Nhi đánh đã sưng lên, nhất là ở khóe miệng, vừa há miệng ra đã đau rát.
Thịt kho tàu trong cặp lồng cơm dường như chẳng còn thơm ngon nữa.
Điềm Tâm thở dài, cực kì buồn rầu.
Không vui, không vui chút nào!
Đúng lúc này, dưới phòng y tế dậy tiếng nhốn nháo.
Ơ, chuyện gì xảy ra vậy?
Điềm Tâm ngẩng đầu lên, nhưng đây là tầng ba nên cô không thấy rõ rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra ngoài cửa sổ.
Cô cẩn thận bò xuống giường bệnh, đi đến gần cửa sổ xem thử.
Má ơi, học sinh đông thế! Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
"Lạc Điềm Tâm, mở cửa sổ ra!" Trì Nguyên Dã đứng dưới lầu, ngẩng gương mặt khôi ngô lên, hắng giọng gọi to.
Điềm Tâm nghe lời mở cửa sổ ra: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
"Câm miệng, không được nói gì hết, cô chỉ cần yên lặng theo dõi là được!"
Dù cách xa như vậy nhưng Điềm Tâm vẫn có thể cảm nhận được vẻ ngông nghênh toát ra từ Trì Nguyên Dã.
Kim Thánh Dạ đang gọt táo cho Điềm Tâm, nghe thấy tiếng động cũng bỏ dao xuống rồi bước tới.
Dưới lầu, mấy nữ sinh xấu xa khi nãy bắt nạt cô đang cầm một tấm bảng trắng thật to trong tay.
Nhất là Tô Khả Nhi, cô ta cực kì miễn cưỡng, phồng miệng lên, không muốn giơ tấm bảng trong tay mình, nhưng lại bị Trì Nguyên Dã hung tợn nhìn sang, bắt buộc phải giơ tấm bảng trắng lên.
Trên bảng viết mấy chữ to đùng: BẠN HỌC LẠC, CHÚNG TÔI SAI RỒI, XIN CẬU THA LỖI CHO CHÚNG TÔI!
Điềm Tâm vịn tay trên bệ cửa sổ, sửng sốt ngây dại...
Tình… tình huống gì thế này? Có cần phải khoa trương vậy không…
Đây là cô đại tiểu thư Tô Khả Nhi kia sao? Thật chẳng ngờ cô ta lại có thể khúm núm xin lỗi cô trước mặt toàn thể bạn học như vậy.
Không phải cô đang mơ chứ?
Ừm, vậy là… vừa rồi Trì Nguyên Dã nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng bệnh như vậy là vì ra mặt cho cô ư?
Điềm Tâm chớp chớp mắt.
Kim Thánh Dạ cười khẽ, cất giọng dịu dàng bên tai cô: "Quả nhiên là tác phong của Trì Nguyên Dã, đơn giản và thô bạo. Điềm Tâm, chỉ e hôm nay cậu không lên tiếng tha thứ cho những người này thì Nguyên Dã cũng sẽ không bỏ qua đâu."
Điềm Tâm ngơ ngác nhìn xuống dưới lầu, khóe miệng giần giật, cực kì khó tin.
Đây là cảm giác có người ra mặt cho mình sao? Cảm giác này… thật ấm áp!
Khóe miệng Điềm Tâm bất giác cong lên, dường như ngay cả những vết thương trên mặt cũng không còn đau như trước nữa!
Điềm Tâm nhoài người trên cửa sổ, gọi Trì Nguyên Dã: "Này, cậu lên đây trước đã…"
Trì Nguyên Dã nghe được tiếng gọi của Điềm Tâm, sải bước đi lên, rồi lại quay đầu lườm Tô Khả Nhi: "Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ tôi mời các người lên chắc?"
"Em đã xin lỗi cô ta rồi, còn lên đó làm gì?" Tô Khả Nhi ấm ức nói.
"Vừa rồi là viết xin lỗi, bây giờ lên nói xin lỗi cho tôi!" Trì Nguyên Dã vênh váo nói.