Nghe thấy Tô Khả Nhi nói như vậy, những nữ sinh khác cũng thấy yên tâm.
"Chị Khả Nhi, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Angel chỉ vào Điềm Tâm đã hôn mê trên đất.
Đôi mắt Tô Khả Nhi hơi híp lại, gian ác nói: "Mấy đứa lấy một chậu nước giội cho nó tỉnh lại rồi tiếp tục đánh. Nhìn nó bị đánh, trong lòng chị thấy thoải mái hơn." Tô Khả Nhi nói xong lại đá mạnh vào người Điềm Tâm đang nằm im thin thít.
"Được, em đi lấy nước ngay đây." Angel nói xong, định đi ra ngoài.
"Đừng để bị người khác phát hiện!" Tô Khả Nhi quay đầu dặn dò.
Angel đáp lời, mở khóa cửa đi ra, song vừa ngẩng đầu lên đã lập tức trông thấy Kim Thánh Dạ từ đằng xa đang đi về phía này.
"Kim… Kim thiếu." Angel cực kì vui sướng, lập tức che giấu dáng vẻ thô lỗ. Cô ta nở nụ cười tự cho là rất thùy mị nết na, hấp tấp đón chào, "Kim thiếu, khéo quá, em tên là Angel Lý Vũ. Anh có nhớ em không? Trước kia em từng nói chuyện với anh rồi đó!"
Òa, vui quá đi! Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được Kim thiếu. Nếu biết trước thì cô ta đã trang điểm cho đẹp rồi!
Angel nghĩ như vậy nhưng bỗng nghe thấy tiếng Kim Thánh Dạ ôn hòa dò hỏi: "Em có gặp Tô Khả Nhi không?"
Chị Khả Nhi?
Angel vô thức nhìn về phía cánh cửa phòng khép hờ, sau đó quay ngắt lại, lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không, em không gặp chị Khả Nhi, không gặp!"
Kim Thánh Dạ nhìn theo ánh mắt Angel.
Đó là… phòng thay quần áo của lớp 10A!
Angel là học sinh lớp 11, sao lại xuất hiện ở khu lớp 10? Hơn nữa nhìn phản ứng vừa rồi của cô ta, đôi mắt Kim Thánh Dạ tràn đầy suy tư. Cậu đi qua Angel, rảo bước về phía phòng thay quần áo.
Angel lập tức sợ đến phát khóc, vội vàng đi tới ôm tay Kim Thánh Dạ: "Kim… Kim thiếu, đó là phòng thay quần áo của nữ, cậu không thể vào được?"
"Buông ra." Kim Thánh Dạ quay đầu, cười híp mắt nhìn Angel, nhẹ nhàng cảnh cáo.
Rõ ràng là cười nhưng vì sao Angel lại cảm thấy nụ cười này lạnh lẽo thế?
Cô ta run run, vô thức thả lỏng tay Kim Thánh Dạ, trơ mắt nhìn cậu đi từng bước một đến phòng thay quần áo, chỉ biết sốt ruột giậm chân.
Cửa phòng khép hờ bị người đẩy ra, Tô Khả Nhi lười biếng nghiêng đầu nhìn sang: "Sao em chậm chạp thế hả?"
Song, khi thấy người vào là Kim Thánh Dạ thì cô ta trở nên ngây dại.
Sao lại là cậu ta? Tại sao cậu ta lại ở đây?
"Điềm Tâm…" Kim Thánh Dạ chạy nhanh đến, vươn tay nhẹ nhàng lật người Điềm Tâm lại.
Lạc Điềm Tâm bị đám người Tô Khả Nhi đánh đến nỗi mặt mũi bầm giập, hôn mê bất tỉnh.
Kim Thánh Dạ bế Điềm Tâm lên, đi nhanh ra ngoài.
"Cậu… cậu đứng lại đó cho tôi, cậu định làm gì?" Tô Khả Nhi bắt được cánh tay Kim Thánh Dạ, căm tức hỏi.
Kim Thánh Dạ liếc mắt sang Tô Khả Nhi, khóe môi nở nụ cười lạnh như băng: "Làm gì hả? Những lời này hẳn là tôi nên hỏi cậu mới phải!"
"Tôi… tôi… Con nhóc này không biết tốt xấu, tôi dạy dỗ nó một chút thì đã sao?"
Kim Thánh Dạ lẳng lặng hất tay Tô Khả Nhi, đôi môi mỏng mấp máy: "Cậu để dành những lời này nói với Nguyên Dã đi! Tôi rất mong chờ phản ứng của cậu ấy sau khi biết chuyện này đấy!"
Nói rồi, Kim Thánh Dạ cho cô ta một ánh mắt "cậu xong đời rồi", rồi ôm Điềm Tâm đi về phía phòng y tế.