Tô Khả Nhi kênh kiệu dẫn đầu đi vào.
"Angel, đóng kín cửa lại, đừng để những người khác vào đây!" Tô Khả Nhi quay đầu ra lệnh.
Nữ sinh cao to đáp lời, đóng sầm cửa, còn khoá trái lại.
Điềm Tâm bỗng có linh cảm chẳng lành. Cô bò dậy muốn chạy khỏi nơi này, ai ngờ vừa mới đứng lên đã bị hai nữ sinh khác đẩy ngã xuống đất trở lại.
"Này, rốt cuộc các cậu định làm gì?" Điềm Tâm tức giận ngước mắt nhìn Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi phách lối kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, đôi chân thon dài trắng trẻo vắt chéo. Cô ta nghịch móng tay mới làm xong, cười lạnh lùng: "Làm gì à? Hôm nay tao phải dạy dỗ con hồ ly tinh quyến rũ bạn trai người khác như mày!"
Điềm Tâm ngỡ ngàng với cái mũ hồ ly tinh cô ta chụp vào mình.
Có nhầm không vậy? Hồ ly tinh gì chứ? Cho hỏi là cô quyến rũ ai thế?
"Cậu đừng vu oan giá họa cho người khác được không?" Điềm Tâm thở phì phò nói, định đứng lên nhìn thẳng vào cô ta. Ai ngờ, cô vừa đứng dậy thì hai nữ sinh khác đứng bên cạnh cô lại mạnh tay đẩy cô ngã xuống đất.
Đáng ghét, họ đang chơi "đánh chuột" chắc? Mỗi lần cô định đứng lên là lại bị hai người kia đẩy ngã.
Điềm Tâm xoa cái bàn tọa đáng thương của mình, ngước mắt lên lườm mấy người kia, rồi quay sang hỏi Tô Khả Nhi: "Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Tôi không biết là tôi đã đắc tội cậu lúc nào? Còn nữa, tôi quyến rũ ai?"
"Hừ, Lạc Điềm Tâm, đến bây giờ mà mày vẫn còn dám mạnh miệng à!" Tô Khả Nhi đứng phắt dậy, đi mấy bước đến trước mặt Điềm Tâm, siết cổ áo cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính vì mày nên Nguyên Dã mới chia tay với tao! Nghe nói trong mới ngày đầu khai giảng, cái đứa chết tiệt là mày đã cưỡng hôn Nguyên Dã ngay trước mặt bạn bè toàn trường? Đồ đê tiện, ai cho mày lá gan dám giật bồ với tao?"
Cô Tô Khả Nhi này đúng là khó hiểu!
Điềm Tâm tức muốn xì khói: "Cậu có nhầm không, tôi và cậu ta chả có quan hệ gì cả!"
"Còn không thừa nhận à? Angel, dạy dỗ con nhóc nói bướng này cho chị!"
Angel nhận lệnh, vừa bẻ tay vừa lầm lầm bước đến.
Rõ ràng là con gái mà cô ta lại có thể bẻ khớp xương ngón tay vang răng rắc!
Mẹ ơi, việc này, việc này kinh khủng quá!
"Này, này! Sao cậu lại không phân rõ phải trái thế hả? Trì Nguyên Dã chia tay với cậu thì cứ đi tìm cậu ta đi, cậu đến tìm tôi làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng tới nữa, tôi từng tập võ đấy! Cậu mà bước tới nữa thì tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu!"
Điềm Tâm sợ hãi lùi về sau, nhưng lại bị hai nữ sinh bên cạnh giữ chặt hai cánh tay, không tài nào nhúc nhích được.
"Thả tôi ra!" Điềm Tâm giãy giụa. Chẳng dè ngay sau đó, một nắm đấm mạnh mẽ thụi thẳng vào bụng cô.
Phụt.
Điềm Tâm cảm thấy mình sắp hộc máu mất, bụng vô cùng đau đớn, nước mắt cô tức khắc tuôn ra.
Hu hu, đau quá đi mất!
Bụng đau quá, đau chết mất, đau tới mức toát cả mồ hôi lạnh!
"Mụ béo chết tiệt, cậu… cậu nhớ kĩ cho tôi, tôi sẽ trả thù…" Điềm Tâm đau gập cả người, giọng nói đứt quãng, thều thào lườm cô ta.