Điềm Tâm ngẩn người.
Cậu ấy vừa mời cô vào hội học sinh ư!
"Vào được hả?" Điềm Tâm không dám tin cho lắm.
Đó là hội học sinh đấy! Hình như trong số học sinh đông đảo của trường, chỉ có mấy mấy người được vào hội thôi.
Những người ấy, ngoại trừ là con cháu trong gia đình thuộc tứ đại gia tộc, thì số còn lại nhất định cũng phải là con cái của những nhân vật trong gia tộc hàng đầu.
"Nếu là Điềm Tâm thì đương nhiên là được thôi." Kim Thánh Dạ tươi cười, trong lúc nói chuyện đã tháo dây an toàn ra.
Rồi cậu xoay người, giúp Điềm Tâm tháo dây an toàn một cách rất tự nhiên.
Mặt Điềm Tâm đỏ lựng.
Nam sinh này ấm áp cứ như anh trai cô vậy, thật tốt!
"Thế nào, hửm?"
Thấy Điềm Tâm không đáp, Kim Thánh Dạ lại cất tiếng hỏi, âm cuối nhỉnh cao, Điềm Tâm nghe mà lòng rộn ràng.
"Được chứ, nếu như mọi người chịu nhận em." Điềm Tâm nói xong thì le lưỡi.
"Cứ quyết định vậy đi, anh đặt đồng phục của hội học sinh cho em trước. Thứ Hai tới, em sẽ chính thức gia nhập hội. Đến lúc đó, anh sẽ nói cho em biết những việc cần chú ý."
"Được."
Hai người xuống xe, cười nói vui vẻ đi về phía thang máy.
Tin tin tin!
Đúng lúc này, một chiếc BMW màu hồng chạy vào, nhanh như cắt lao đến chỗ Điềm Tâm.
"Cẩn thận." Kim Thánh Dạ kéo tay Điềm Tâm, ôm cô chặt vào lòng.
Chiếc BMW gào thét chạy sát qua cánh tay Điềm Tâm.
Mẹ ơi!
Điềm Tâm chớp mắt, sợ chết khiếp.
"Không sao chứ?" Kim Thánh Dạ rủ mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, lặng lẽ hoán đổi vị trí của mình và Điềm Tâm, bảo vệ cô đi bên trong, còn mình thì đi bên ngoài.
Điềm Tâm lắc đầu, khá tức giận. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Trong sân trường còn chạy nhanh như vậy? Thật chẳng có ý thức gì cả!
Một tiếng "ầm" vang lên sau lưng, là tiếng đóng cửa xe, sau đó là âm thanh lộc cộc của giày cao gót.
Điềm Tâm quay đầu nhìn lại.
Một nữ sinh mặc áo hở rốn, quần bó màu đen, dáng người nóng bỏng, mái tóc uốn xoăn đang kiêu kỳ sải bước đi tới.
"Tô Khả Nhi, cậu lái xe nhanh quá đấy. Nếu lần sau còn như vậy thì cậu không còn tư cách lái xe vào trong đây nữa đâu." Kim Thánh Dạ thoáng nhíu mày, vẻ ôn hòa trước đó vơi đi phần nào, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang ý cảnh cáo rõ rệt.
Tô Khả Nhi giẫm giày cao gót bước tới, trừng mắt nhìn Điềm Tâm, giọng không vui: "Cô là ai? Sao lại ở đây?"
Điềm Tâm vội vàng nở nụ cười, vươn tay tới, thân thiện mở lời: "Chào cậu, tớ là Lạc Điềm Tâm."
Tô Khả Nhi khinh thường quan sát cô. Cô ta khoanh tay trước ngực, cứ nhắm mắt làm ngơ như thể Điềm Tâm chẳng tồn tại, cao ngạo nói: "Ngại quá, tôi không có thói quen tùy tiện bắt tay với người khác, bắt tay cô xong, tôi sẽ phải đi rửa tay, phiền lắm!"
Cô ta đang ám chỉ tay mình bẩn ư? Điềm Tâm vô tội nhìn tay mình, sạch lắm mà.
Điềm Tâm hơi xấu hổ rụt tay mình về: "Không bắt thì thôi, cần gì phải công kích cá nhân như thế..."
"Cô nói gì? Cô dám nói lại lần nữa không?" Tô Khả Nhi ngang ngược kiêu căng đẩy Điềm Tâm một cái thật mạnh.
Điềm Tâm suýt ngã. Kim Thánh Dạ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Điềm Tâm, vẻ ôn hòa nơi mắt cậu tan đi, từ từ đóng thành một lớp băng. Cậu ngước mắt nhìn Tô Khả Nhi, "Rốt cuộc cậu muốn sao?"
Tô Khả Nhi nhìn chằm chằm Kim Thánh Dạ đang chất vấn mình: "Dạ, sao cậu không nghe điện thoại của mình? Nguyên Dã không nghe điện thoại của mình thì cũng thôi đi. Cậu thân là bạn thân nhất với cậu ấy mà cũng muốn trốn tránh mình à?"
Nguyên Dã? Trì Nguyên Dã sao? Điềm Tâm thầm đánh giá nữ sinh xinh đẹp chói mắt này.
Cô ta và Trì Nguyên Dã có quan hệ gì?