Đáy mắt Hạ An Nhược dần dần sũng nước, "Tôi đã làm sai điều gì chứ?"
"Trong lòng cô rất rõ ràng! Lúc tôi vừa tỉnh lại, là ai nói với tôi, nói dối rằng cô là người đã liều chết tìm người tới cứu tôi? Nếu không có Dạ nói hết mọi chuyện cho tôi biết, sợ là đến bây giờ tôi vẫn còn bị cô lừa gạt!"
"Không... những lời đó đều không phải tôi nói, là Lâm Lâm nói, không liên quan gì tới tôi cả, Nguyên Dã, cậu thật sự hiểu lầm tôi quá nhiều rồi." Hạ An Nhược vừa nói vừa giậm chân, dáng vẻ rất oan ức.
Trì Nguyên Dã còn bận lo lắng cho Điềm Tâm nên không muốn phải phí lời với cô ta, cậu cảnh cáo cô ta, "Sau này, tốt nhất cô đừng có giở trò trước mặt tôi."
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
"Nguyên Dã..." Hạ An Nhược yếu ớt gọi với theo, nhưng không gọi được Trì Nguyên Dã quay lại.
Cậu cứ thế đi thẳng mà không hề quay đầu lại.
Hạ An Nhược khóc...
Tại sao lại thế này... rõ ràng mọi thứ đều sắp được như nguyện rồi.