"Lúc làm tình với cô ta, anh đều nghĩ tới em." Ngụy Ngạn Khang bật thốt.
Hoắc Vi Vũ thấy thật nực cười, không kìm được cười phá lên.
"Nhớ tới tôi mà anh còn có thể làm tiếp sao? Lý trí của anh cũng mạnh mẽ phết đấy!" Hoắc Vi Vũ châm chọc.
Cô không muốn nói nhiều với gã, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi đau khó tả.
Lúc Hoắc Vi Vũ cầm chìa khoá mở cửa, Ngụy Ngạn Khang chợt nắm chặt cổ tay cô. Gã khẩn cầu: "Tiểu Vũ, nếu như anh có lời nào dối trá thì sẽ bị sét đánh. Anh chẳng có lý do gì để lừa gạt em cả. Chờ anh ba năm, ba năm thôi mà. Ba năm sau anh sẽ hoàn toàn thuộc về em."
"Tôi cần anh làm gì!" Hoắc Vi Vũ hất tay gã ra, châm chọc bằng giọng điệu tuyệt tình: "Để 'đổ vỏ' cho con khác à?"
"Anh chưa từng quên lời thề khi đứng trước linh đường của mẹ em rằng anh sẽ chăm sóc, ở bên em cả đời, không để em sống cô độc một mình nữa." Ngụy Ngạn Khang nức nở nói.
Mỗi một câu Ngụy Ngạn Khang nói ra càng khiến trái tim cô thêm băng giá.
"Kẻ chẳng làm được gì như anh mà còn không biết xấu hổ nhắc lại chuyện cũ với tôi à. Đáng lẽ tôi nên bảo mẹ tôi lôi anh xuống dưới đó đền tội với bà." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đẩy cửa bước vào.
Ngụy Ngạn Khang đi theo sau cô, giải thích: "Anh bị dồn ép đến không thở nổi rồi. Nếu như anh không cưới Cố Kiều Tuyết, ba anh sẽ không có cơ hội giành được quyền thừa kế tập đoàn quốc tế Ngụy Quốc. Ngụy Gia Vệ sẽ không tha cho ba anh, anh không thể trơ mắt nhìn ba chết được. Tiểu Vũ, em có thể thông cảm cho anh không?"
Hoắc Vi Vũ nghe mà phát ghét, ném chiếc túi lên ghế salon, ngoảnh đầu nhìn về phía Ngụy Ngạn Khang, "Tôi không thông cảm cho anh, cũng không tha thứ cho anh. Tôi tính toán rất chi li, lại còn cực kì nhỏ mọn nữa, anh cút ra ngoài cho tôi nhờ."
Ngụy Ngạn Khang đứng bất động, ánh mắt lưu luyến, thâm tình nhìn cô, mắt đã bắt đầu rơm rớm: "Nếu em muốn đánh hay mắng anh đều được hết. Nhưng Tiểu Vũ à, em đừng giày vò bản thân, tên Cố Hạo Đình này không đơn giản đâu."
"Là người có ai đơn giản? Anh đơn giản sao?" Hoắc Vi Vũ châm chọc, nhấc cái gạt tàn thuốc lá trên bàn lên.
Ngụy Ngạn Khang liếc nhìn cái gạt tàn, không đi mà trầm giọng nói: "Bốn cô vợ chưa cưới trước của Cố Hạo Đình đều đã chết…"
Hoắc Vi Vũ ném gạt tàn vào cánh tay gã rồi ngắt lời gã: "Vậy cũng là chuyện của tôi, liên quan quái gì đến anh. Nếu anh không đi, chỗ tiếp theo mà tôi ném cái gạt tàn là đầu anh đó."
Ngụy Ngạn Khang hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng, nhíu mày nói: "Đập chết anh luôn đi, còn hơn để anh đau khổ như bây giờ."
Hoắc Vi Vũ nhặt cái gạt tàn trên mặt đất lên.
Ngụy Ngạn Khang cầm tay cô, hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ nổi giận, không chút do dự cắn đầu lưỡi gã.
Cố Kiều Tuyết xông vào cửa thì thấy cảnh tượng hai người đang hôn nhau, tức điên người thét to: "Cặp đôi chó má này, tôi phải nói cho anh trai tôi để anh ấy xử mấy người!" Cô ả cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho Cố Hạo Đình.
Trong mắt Ngụy Ngạn Khang lóe lên tia hoảng loạn, gã vội vàng lao tới giật lấy điện thoại của Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết đau khổ định chạy ra ngoài. Đáng tiếc, cô ta vừa chạy được một bước thì bị Ngụy Ngạn Khang ôm chặt.
"Tiểu Tuyết, chuyện không như em thấy đâu." Ngụy Ngạn Khang hạ giọng.
"Sao anh lại tìm con điếm này hả? Em đã lắp máy theo dõi trong điện thoại của anh, anh đã ở đây hơn nửa tiếng rồi." Cố Kiều Tuyết khóc lóc.
"Anh đến hỏi cô ấy ít chuyện." Ngụy Ngạn Khang trầm giọng nói.
"Em phải nói cho anh trai em biết, em sẽ nói ngay bây giờ. Ngụy Ngạn Khang, anh phản bội em, anh trai em sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Cố Kiều Tuyết cảnh cáo.