"Em phải nói cho anh trai em biết, em sẽ nói ngay bây giờ. Ngụy Ngạn Khang, anh phản bội em, anh trai em sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Cố Kiều Tuyết cảnh cáo.
Hoắc Vi Vũ tối sầm mắt. Nếu như Cố Hạo Đình biết khi nãy cô ở cùng với Ngụy Ngạn Khang, dù cô đã cự tuyệt Ngụy Ngạn Khang thì chỉ sợ có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. Cô chỉ còn nước xuất chiêu cuối.
"Ngụy Ngạn Khang, giữa tôi với Cố Kiều Tuyết, rốt cuộc anh chọn ai? Cho chúng tôi một câu trả lời chính xác đi, chọn cô ta thì đừng bao giờ tới tìm tôi nữa. Nếu không, chắc chắn tôi sẽ báo cho vợ anh đầu tiên." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Hãy đặt một dấu chấm hết giữa cô và Ngụy Ngạn Khang đi.
Đôi mắt Ngụy Ngạn Khang sâu thẳm như ngọc đen nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, xen lẫn do dự, bàng hoàng và toan tính.
Cố Kiều Tuyết đứng chắn trước mặt Ngụy Ngạn Khang, che tầm mắt gã, nhắc nhở: "A Khang, nói cho con điếm lăng loàn này biết là anh muốn ở cạnh ai đi. Em không muốn con điếm này lại nhập nhằng với anh."
"Con điếm gọi ai đấy?" Hoắc Vi Vũ không vui cảnh cáo.
"Con điếm gọi cô đấy." Cố Kiều Tuyết mạnh miệng đốp trả.
Vừa nói xong, cô ta liền biết mình đã dính bẫy của Hoắc Vi Vũ, lập tức thẹn quá hoá giận, bắt đầu quay ra mắng: "Hoắc Vi Vũ, cô tưởng mình là ai? Anh tôi đồng ý cưới cô là muốn giày vò cô đến chết. Cái thứ thấp hèn, không công ăn việc làm, không ai chống lưng như cô dựa vào đâu mà gả vào nhà họ Cố chúng tôi?"
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười khẩy, lười biếng khoanh tay trước ngực, bình thản nói: "Dựa vào đầu óc bã đậu của cô đấy. Cảm ơn cô đã bắt cóc tôi, cho tôi cơ hội trở thành chị dâu của cô. Người trong quân đội đã cưới vợ thì không thể ly hôn, nếu như tôi sinh con cho anh cô, có con nên mẹ được nhờ, cô đoán thử xem anh cô sẽ giao Cố Thị cho cô hay là cho con mình đây?"
"Hoắc Vi Vũ, cô thật là khốn nạn!" Cố Kiều Tuyết giậm chân nói, "Tôi nhất định phải nói cho anh tôi việc cô quyến rũ A Khang, để anh tôi không cưới cô nữa."
"Em nói xem cô ấy quyến rũ chồng chưa cưới của em là thế nào?" Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên, lập tức khiến căn phòng càng lạnh thêm.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa, Cố Hạo Đình đang cầm trong tay một túi hồ sơ, mặc vest vừa nãy, đường cong cường tráng được phác họa rõ nét càng trở nên hấp dẫn. Có điều, ánh mắt của hắn như chứa chất kịch độc.
Hoắc Vi Vũ thầm giật mình. Hôm nay cô đi ra ngoài chắc chắn không xem giờ hoàng đạo, vừa dịu bớt quan hệ với Cố Hạo Đình thì giờ lại gặp phải chuyện thế này, phen này xong đời rồi.
"Anh." Cố Kiều Tuyết tủi thân kêu lên, chạy đến trước mặt Cố Hạo Đình, tố cáo: "Hoắc Vi Vũ quyến rũ A Khang, lừa A Khang tới đây."
"Cô lừa anh ta tới nơi này làm gì?" Cố Hạo Đình lạnh giọng hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, vắt óc suy nghĩ thật nhanh.
Nếu như nói Ngụy Ngạn Khang tới đây tìm cô, chắc chắn Cố Kiều Tuyết sẽ không tin rồi làm mọi chuyện rối tung lên, mà cô cũng không biết liệu Cố Hạo Đình có tin không.
"Tôi đã hứa với anh sau này không liên hệ gì với anh ta nữa, anh ta còn để lại ít đồ ở chỗ tôi nên bảo anh ta tới lấy." Hoắc Vi Vũ tìm lý do.
"Cô nói dối, tôi nhìn thấy cô cưỡng hôn A Khang, con khốn mặt dày này." Cố Kiều Tuyết có Cố Hạo Đình làm chỗ dựa nên nói rất hùng hổ.
Trong mắt Cố Hạo Đình phóng ra một tia sát khí, giọng cũng trầm hẳn xuống, chất vấn: "Cô hôn anh ta sao?"
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ chợt lóe lên, dò xét Ngụy Ngạn Khang. Nếu như cô nói bị Ngụy Ngạn Khang cưỡng hôn, Cố Hạo Đình có tin không?