Cố Hạo Đình nhíu mày, sắc mặt khác lạ, giọng khàn khàn: "Chí ít lúc thế này cô cũng nên phản ứng như một cô gái bình thường chứ!"
"Trong tình huống này, con gái bình thường phản ứng thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi, trong mắt lóe lên tia gian xảo.
"Kêu!" Cố Hạo Đình chỉ nói một từ ngắn gọn.
Hoắc Vi Vũ cười trêu chọc: "Tư lệnh thật anh dũng mà, có thể tìm thấy sức sống dồi dào trong 'khe nhỏ', trí tưởng tượng có thể nuốt toàn bộ vũ trụ."
Cố Hạo Đình nghẹn họng giây lát, sau đó lạnh mặt cảnh cáo: "Nói nhiều như vậy chứng tỏ miệng khỏi rồi phải không?"
Lần này đến lượt Hoắc Vi Vũ phải lặng im.
"Không phải anh bảo tôi kêu sao?" Cô hùng hồn nói.
"Một tiếng thôi là được." Cố Hạo Đình nhắc nhở rồi nhẹ nhàng dùng sức, cảm nhận được da thịt mềm mại đàn hồi của cô.