Thấy Hoắc Vi Vũ bỏ đi, Cố Kiều Tuyết hất tay Ngụy Ngạn Khang ra, chất vấn: "A Khang, anh nói đi, em đẻ con ra mà bị rộng thì anh có đi tìm đàn bà ở bên ngoài không?"
"Tiểu Tuyết, em đừng giận, bác sĩ nói em có dấu hiệu sảy thai, không thể kích động được đâu." Ngụy Ngạn Khang dịu dàng trấn an.
"Em không kích động làm sao được? Bác sĩ bảo em phải nằm yên trên giường tĩnh dưỡng ba tháng, không được vận động mạnh, anh có thể nhịn được ba tháng trời sao? Nếu nhịn được thì anh đã chẳng đến với em trong lúc còn yêu Hoắc Vi Vũ! Em không muốn sinh con nữa!" Cố Kiều Tuyết nói trong cơn giận dữ. Vì bước đi quá nhanh chân phải vấp vào chân trái, cô ta ngã sõng soài trên mặt đất.
Có máu đỏ tràn ra.
Cố Kiều Tuyết hốt hoảng: "Máu kìa... em chảy máu, A Khang, cứu em với!"
Ngụy Ngạn Khang bế Cố Kiều Tuyết lên, chạy thẳng đến phòng cấp cứu: "Tiểu Tuyết đừng sợ, bây giờ chúng ta đang ở Bệnh viện, không sao đâu em!"
Cố Kiều Tuyết trấn tĩnh lại, vừa lườm Ngụy Ngạn Khang như cảnh cáo, vừa nói: "Vốn đã không giữ được rồi, mất thì thôi. Anh nhớ cho kĩ đây, ban nãy Hoắc Vi Vũ đẩy em nên em mới sảy thai, biết chưa?"
Ngụy Ngạn Khang nhìn Cố Kiều Tuyết với ánh mắt kinh ngạc: "Vì em bị ngã mà?"
Cố Kiều Tuyết đấm lên ngực Ngụy Ngạn Khang, nói đầy ngang ngược: "Đừng quên chúng ta còn chưa lấy nhau. Nếu trước khi kết hôn mà anh còn lằng nhằng với người yêu cũ thì khỏi cưới gả gì nữa, để xem không có nhà em giúp đỡ thì anh tranh quyền kiểu gì."
Vẻ mặt Ngụy Ngạn Khang xị xuống, ánh mắt tối đi, hắn đồng ý: "Anh biết rồi."
***
Hoắc Vi Vũ xuống khỏi bàn phẫu thuật, ca tiểu phẫu rất thành công, hơn hai mươi phút đã vá xong.
Có điều...
"Trong một tháng không được vận động mạnh, đi vệ sinh đừng ngồi xổm lâu, lúc đứng thẳng đừng mở chân to quá, táo bón thì đừng cố rặn, khoảng hai tháng là lành lại hoàn toàn." Bác sĩ dặn dò.
"Không phải chứ? Bác sĩ ơi, lần trước bảo một tuần là lành lại cơ mà? Tôi sắp đính hôn rồi đó!" Hoắc Vi Vũ ngạc nhiên lắm.
"Lần trước ai bảo thế?" Bác sĩ hỏi ngược lại.
Hoắc Vi Vũ không đáp.
Thôi, phẫu thuật có rủi ro, làm xong phải cẩn thận, tiền thì cũng đưa rồi, chẳng lẽ bây giờ bắt người ta chọc rách ra rồi trả lại tiền cho mình ư?
Hoắc Vi Vũ vừa đi vừa nghĩ, về đến nơi đã thấy có bốn người mặc áo đen đứng cửa chờ sẵn.
Cô có dự cảm không lành.
Một ông già khoảng hơn năm mươi tuổi bước lên, mặt mũi vô cảm mời: "Cô Hoắc, Phu nhân mời cô đi một chuyến."
Hoắc Vi Vũ khoanh tay trước ngực, hờ hững hỏi lại: "Tôi có được từ chối không?"
"Không thể." Ông già vừa nói xong thì ba gã đàn ông cường tráng sau lưng ông ta đã vây chặt trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ giật giật khóe miệng, tác phong của nhà họ Cố đơn giản mà thô bạo thật đấy. Cô hất cằm về phía xe của họ: "Thế thì đi thôi."
***
Xe đi hơn một tiếng thì đến nhà họ Cố.
Hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt nghiêm túc bảo vệ đằng trước tòa nhà lộng lẫy nguy nga.
Hoắc Vi Vũ theo ông già vào một khu vườn rộng quanh co khúc khuỷu, qua mấy ngôi đình, hồ sen, cầu đá mới đến được cổng khu nhà ở.
Sáu cô hầu gái mặc đồng phục xanh da trời pha lẫn xanh lá cây và sáu cậu người hầu mặc đồ đen đứng xếp hàng ở cổng, đồng loạt cúi đầu, không khí cực kì ngột ngạt.
"Còn không mau quỳ xuống cho tôi!" Giọng phụ nữ nghiêm khắc vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn vào sảnh chính.
Thái Nhã - mẹ của Cố Hạo Đình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ sưa ở giữa sảnh, lạnh lùng trợn mắt lườm cô.
May mà bắt cô quỳ, chứ bắt ngồi xổm xuống thì đúng là đi tong công phẫu thuật ban nãy còn đâu.
Thế nhưng...
Hoắc Vi Vũ mỉm cười xinh đẹp: "Không biết quỳ, hay bà làm mẫu cho tôi đi?"