Hoắc Vi Vũ có cảm giác rất kỳ lạ.
Trong lòng cô, Cố Hạo Đình là loại người ngạo nghễ, bá đạo, cao quý, lạnh lùng, hung tàn và cấm dục. Bây giờ hắn làm thế này thật chẳng giống cảm giác hắn mang lại cho mọi người chút nào. Động tác của hắn cứ như đang trêu chọc, khiến người ta đỏ mặt rối lòng.
Hoắc Vi Vũ lùi về phía sau.
Vẻ lạnh lùng toát ra từ đáy mắt Cố Hạo Đình, ngón tay hắn vươn tới luồn vào miệng cô. Ánh mắt hắn bá đạo như thể tuyên bố nếu cô không mút lấy, hắn nhất định không bỏ qua.
Hoắc Vi Vũ trấn tĩnh lại, lùi bước không phải là tính cách của cô.
Cô cầm lấy cánh tay hắn, đầu lưỡi cuốn lấy ngón tay, bờ môi khép lại, mút lấy, một lần, hai lần, rồi ba lần.
Cố Hạo Đình mải mê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mắt. Một luồng khí nóng xộc từ xương cụt vào tâm trí, chảy xuôi đến từng cơ quan trong cơ thể, tỏa ra sự nguy hiểm nguyên thủy nhất.
Hắn rút tay ra, đồng thời hôn lên hai cánh môi thơm, bàn tay kia vòng về đằng sau giữ lấy gáy cô, không cho cô lùi bước.
Nụ hôn của hắn mang tới cảm giác mạnh mẽ, bá đạo, mê đắm, không cho phép cự tuyệt hệt như con người hắn vậy.
Hoắc Vi Vũ bị ép nuốt xuống hơi thở thuộc về riêng hắn.
Hắn mút lấy môi cô với khí thế phá thành nhổ trại, cứ như muốn nuốt cô vào bụng mình.
Hoắc Vi Vũ thiếu oxi, cả tấm lưng cứng đờ ra.
Bàn tay nhàn rỗi của Cố Hạo Đình vuốt từ eo cô xuống bụng, rồi luồn qua mép quần, thăm dò vào nơi bí ẩn nhất trên cơ thể cô.
Hoắc Vi Vũ sợ hãi trợn to mắt rồi nắm chặt tay hắn lại.
Cố Hạo Đình nhìn cô với đôi mắt tối sầm, hé đôi môi mỏng chất vấn: "Tôi là chồng của cô, sao lại không được động vào cô hả?"
"Chẳng phải còn chưa kết hôn sao?" Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Hạo Đình ôm siết eo cô kéo về phía mình, cánh tay cường tráng tựa như gông xiềng giam hãm, khiến cho hai thân thể áp sát chẳng tách rời.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi: "Cô cảm thấy trừ lấy tôi thì cô còn lấy được ai? Đây là điều cô vẫn luôn mong muốn kia mà?"
Lúc trước Cố Kiều Tuyết bắt cóc cô, anh cả và anh hai cô định ra mặt. Cô không muốn làm liên lụy đến họ nên mới bất đắc dĩ ép Cố Hạo Đình cưới mình. Nếu không, cô nào dám dây vào loại đàn ông như Cố Hạo Đình.
"Tôi là công dân tốt an phận thủ thường, dù sao anh cũng phải có cái giấy chứng nhận rồi hẵng lên giường hợp pháp với tôi chứ." Hoắc Vi Vũ đẩy ngực hắn, lông mi khẽ run lên.
Cố Hạo Đình nhếch miệng, không cười mà còn mỉa mai gấp mấy lần cười. Hắn buông tay, lấy điện thoại ra gọi rồi hạ lệnh: "Bảo cục trưởng Cục dân chính đến nhà tôi, mang con dấu và giấy tờ cần thiết tới luôn."
Hoắc Vi Vũ nghẹn lời. Cô có linh cảm cái màng vừa vá xong không giữ được rồi.
Vấn đề là, chắc chắn người thông minh như Cố Hạo Đình sẽ phát hiện ra hiện tượng lạ, đến lúc đó không biết cô sẽ chết kiểu gì đây.
"Anh bắt người của Cục dân chính đến làm thủ tục đăng kí kết hôn cho chúng ta luôn à?" Hoắc Vi Vũ biết rõ còn cố hỏi.
"Chẳng phải cô muốn có giấy chứng nhận sao?" Cố Hạo Đình lạnh nhạt hỏi ngược lại.
"Ha." Hoắc Vi Vũ cười khẽ, giấu đi vẻ gian trá trong đáy mắt: "Cũng được, anh chờ tôi hai tiếng, tôi về lấy thẻ căn cước với sổ hộ khẩu các thứ đã."
Cố Hạo Đình nhìn cô một cái rồi mở cửa ra lệnh cho người bên ngoài: "Phụ tá Quách, đưa cô ấy về lấy thẻ căn cước và sổ hộ khẩu đi."
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Thái Nhã ban nãy còn nói chắc như đinh đóng cột là không cho mình lấy Cố Hạo Đình, giờ lại đứng một bên với sắc mặt tái mét.
Ngăn cản hắn hộ cái!
Come on!
Ôi...
Hai mẹ con nhà cọp cái kia lúc nói chuyện với cô thì khí thế lắm, bây giờ ở trước mặt Cố Hạo Đình thì đổi thuộc tính thành mèo luôn.
Muốn thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm lần này, cô chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.