"Mẹ ơi." Cố Kiều Tuyết đứng cạnh Thái Nhã vừa nói vừa giậm chân: "Mẹ nhìn thái độ của cô ta đi, đã làm sai mà còn ngông cuồng vậy đó!"
Thái Nhã đứng lên, cầm tập bệnh án đi về phía Hoắc Vi Vũ, nhìn xoáy vào cô với ánh mắt sắc lạnh, chất vấn: "Hôm nay cô đánh Tiểu Tuyết phải không?"
Hoắc Vi Vũ liếc Cố Kiều Tuyết, khóe miệng giật giật, sau đó nhìn thẳng vào Thái Nhã: "Bà thấy tôi có gan làm thế à?"
"Tôi thấy cô to gan lắm. Tiểu Tuyết đã nói với tôi rồi, chính cô đã ép Đình Nhi cưới cô." Thái Nhã nói bằng giọng nghiêm nghị.
"Cố Hạo Đình là chúa tể một phương, anh ta giậm chân một cái thì cả Ninh Xuyên này rung mấy lần, bà nghĩ tôi lấy cái gì ra mà ép anh ta chứ?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
"Lũ người không đàng hoàng các người có biết bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ, làm sao tôi biết cô dùng cách gì? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không đồng ý để cô kết hôn với con tôi đâu. Muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng à? Đừng có mơ hão!" Thái Nhã quát lên lạnh lùng.
Bà cầm tập bệnh án trong tay đập vào mặt Hoắc Vi Vũ rồi chất vấn: "Vì cô mà Tiểu Tuyết bị sảy thai, giờ cô tính sao đây?"
Hoắc Vi Vũ nhướng mày: "Lúc tôi đi cô ta vẫn khỏe re mà."
"Chẳng lẽ con gái và con rể tôi lại đổ oan cho cô? Cô nghĩ cô là ai? Nhà tôi phải tốn sức hại cô chắc!" Thái Nhã trợn mắt, giận dữ quát to.
Hoắc Vi Vũ liếc xéo Ngụy Ngạn Khang, ánh mắt đanh lại, cô lạnh giọng hỏi: "Cố Kiều Tuyết sảy thai là tại tôi à?"
Cố Kiều Tuyết ôm lấy cánh tay của Ngụy Ngạn Khang kéo sát vào mình.
Ánh mắt của Ngụy Ngạn Khang hơi lóe lên, đầu mày nhăn lại, cuối cùng gã nói chắc như đinh đóng cột: "Vi Vũ, Tiểu Tuyết vốn đã có dấu hiệu sảy thai, cô không nên đẩy ngã cô ấy xuống đất."
"Tôi đẩy cô ta ngã xuống đất hả?" Hoắc Vi Vũ nhếch miệng, trong đôi mắt xinh đẹp có nỗi đau mơ hồ thoáng qua. Thế nhưng bọn họ không xứng được thấy cô tổn thương như vậy.
Hoắc Vi Vũ nhìn Thái Nhã rồi cười, cười đến thong dong, cười đến ngán ngẩm, đoạn hỏi: "Muốn gán tội cho người khác thì thiếu gì lý do. Nói đi, bây giờ các người muốn gì?"
"Nhà tôi không thiếu gì tiền, lấy mạng mà đổi mạng thôi. Lão Trương, gọi cục trưởng Trương dẫn cảnh sát đến nhà chúng ta một chuyến, đồng thời mời luật sư tốt nhất về đây. Tôi còn sống ngày nào thì không muốn thấy cô ta ra tù ngày đó." Thái Nhã hạ lệnh tuyệt tình.
"Tôi muốn xem thử, không được tôi cho phép, ai dám tống người phụ nữ của tôi vào tù."
Cố Hạo Đình còn chưa đến mà giọng nói lạnh lùng đã vang lên.
Một tốp lính xông vào xếp thành hai hàng bảo vệ Cố Hạo Đình. Hắn ung dung đĩnh đạc đi tới, đanh mặt nhìn về phía Thái Nhã.
Thái Nhã nhìn thấy Cố Hạo Đình, khí thế hùng hổ ban nãy biến mất tăm hơi. Bà mềm giọng trách: "Thằng bé này, sao lại bênh người ngoài thế nhỉ, người vừa mới sảy thai là đứa em gái mà con yêu thương nhất đấy."
"Đúng đấy anh, Hoắc Vi Vũ cố ý, cô ta rủa em bị sảy thai!" Cố Kiều Tuyết õng ẹo chạy tới bên cạnh Cố Hạo Đình làm nũng.
"Cô ấy đẩy em thế nào?" Cố Hạo Đình hỏi lạnh nhạt.
"Đẩy bằng hai tay luôn đó." Cố Kiều Tuyết giơ hai tay ra làm dáng như thật.
"Đẩy lúc mấy giờ?"
"Khoảng mười giờ ạ."
"Đẩy ở đâu?"
Để giành lấy niềm tin của anh trai, Cố Kiều Tuyết khai hết: "Ngay tầng ba Bệnh viện Phụ khoa, cô ta đánh em thật, ai cũng nhìn thấy."
Cố Hạo Đình nhìn về phía cấp dưới của mình với vẻ nghiêm khắc: "Phụ tá Quách, nghe rõ chưa? Lấy video giám sát về đây cho tôi. Mặt khác, hẳn là phải có y tá chứng kiến cảnh này, ai dám nói láo thì cho người đó vĩnh viễn biến mất khỏi ngành đi."
Cố Kiều Tuyết khựng lại, sắc mặt tái nhợt.