Tống Á nghĩ, Pablo rất có thể vì Lowry Bé mà làm hại đến lợi ích của mình, nên trở về sớm vẫn là tốt hơn. Trở lại Chicago để chia phần trăm hoa hồng cho Hayden và trả tiền công cho Tống A Sinh, con số cuối cùng Tống Á nhận được là 830.000 đô. Cộng thêm số tiền tiết kiệm trước đây trong ngân hàng chỉ còn thiếu mấy nghìn nữa là hắn sẽ trở thành triệu phú.
Tất nhiên, số tiền này chưa tính thu nhập những kỳ thanh toán tiếp theo của hai ca khúc "Thrift shop" và "Gửi De Klerk".
"Ông chủ, tôi nghĩ chúng ta nên nghĩ đến việc đầu tư, tiền gửi ngân hàng không thể tự sinh ra quá nhiều lợi nhuận." Tống A Sinh đề nghị.
"Đầu tư..."
Tống Á dĩ nhiên từng nghĩ đến điều này, ngoài việc kiếm chác trong nền công nghiệp âm nhạc, ba lần thiên khải kia đã cho hắn biết tương lai là thời kỳ bùng nổ kỹ thuật nghe nhìn, kết hợp với những gì hắn đã học tập và quan sát từ thời đại này, Tống Á rút ra một phương hướng cho mình, đó chính là đầu tư vào ngành công nghệ phần cứng và phần mềm máy tính.
"Ngành công nghiệp điện tử, ông biết cái đó chứ?" Tống Á hỏi.
Tống A Sinh giơ ngón tay cái lên: "Cậu chủ dù sao cũng là người trẻ tuổi, đầu óc lanh lẹ. Tương lai ngành công nghiệp điện tử chắc chắn sẽ phát triển. Vương An, cậu chủ đã từng nghe về ông ấy chứ? Đó là niềm tự hào của người Hoa, từng là người giàu thứ năm nước Mỹ. Ông ta có thể sánh ngang với IBM trở thành những người đứng đầu trong ngành công nghiệp điện tử, ông vừa mới qua đời cách đây không lâu. Hiện tại giá cổ phiếu của Công ty Máy tính Vương An đang ở mức thấp."
"Ồ?" Tống Á cảm thấy có hứng thú khi biết rằng có một doanh nhân Trung Quốc tuyệt vời như vậy. Hắn yêu cầu Tống A Sinh tìm hiểu thêm thông tin và sau khi xem xong các tư liệu mặt hắn tối sầm lại. "Giá cổ phiếu của Công ty Máy tính Vương An thời điểm cao nhất lên đến bốn mươi triệu, và bây giờ nó còn chưa đến bốn nhân dân tệ."
"Như vậy có phải là quá thấp rồi không? Sau cái chết của Vương An, công ty bây giờ do một người quản lý chuyên nghiệp điều hành. Người này rất có bản lĩnh. Giá cổ phiếu sẽ nhanh chóng được phục hồi thôi."
"Ừmmm..."
Tống Á suy nghĩ rất lâu, hay là thôi đi, dù sao mình cũng không hiểu gì về cổ phiếu, "Chờ tôi có thời gian học thêm một ít kiến thức căn bản rồi chúng ta sẽ tham gia."
Sau khi đuổi Tống A Sinh đi, hắn sử dụng thời gian rảnh mua một số sách liên quan đến cổ phiếu từ từ xem xét.
Chẳng mấy chốc hai tuần nữa đã trôi qua. "Danh mục đầu tư... làm giảm rủi ro..." Hắn ngồi bên bàn đánh dấu các kiến thức quan trọng. "Vì vậy, nếu tôi nhìn vào toàn bộ ngành công nghiệp điện tử về phần cứng và phần mềm, tôi nên phân phối tiền đầu tư vào các cổ phiếu có liên quan... "
Lúc này có tiếng điện thoại vang lên, hắn cầm điện thoại lên nghe: "Alex! Xuống đi! Chúng ta phải đi thôi!" là Tony đang hét lên.
Tống Á chợt nhớ rằng hôm nay Lowry Bé tổ chức bữa tiệc mừng tân gia. Nếu đã được mời, không đến cũng không được.
Cúp điện thoại, Tống Á từ trong tủ bếp lấy ra một chai rượu sâm banh rồi đi xuống cầu thang.
Sau lần chia tay ở New York, bởi vì Tống Á không tham gia vào cuộc tranh chấp, tránh không hỏi thăm chuyện của Lowry Bé và lão Joe nên hắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Bước ra khỏi cửa tầng một, Tống Á thấy Ống Giảm Thanh lái chiếc xe mui trần Chevrolet màu đỏ, Tony ngồi ở ghế sau, ôm một cô gái da đen lạ trong lòng. Hệ thống âm thanh trên xe dường như đã được độ lại nên rất lớn. Những âm thanh với tiết tấu nhanh của chiếc xe làm rung chuyển cả mặt đất.
"Nhanh đi thôi, nếu những người dân xung quanh khiếu nại thì có phải đen đủi cho tôi không." Tống Á phàn nàn, nhanh chóng mở cửa trước của xe ra.
Đột nhiên, một tay Tống Á bị hẫng, chiếc xe bỗng nâng cao lên đến hai thước*. Hắn nhìn kĩ thấy thân xe được bao phủ bởi một số cột thủy áp mạ bạc, các bánh xe tách xa khỏi thân xe.
(*) Một thước xấp xỉ 33.333 centimet.
"Ha ha ha ha!" Hai nam một nữ trong xe giống như nhìn thấy một người nhà quê, cùng nhau cười như điên.
"Nếu còn trêu nữa tôi sẽ không đi đâu." Mặt Tống Á đầy vạch đen*.
(*) Ý chỉ biểu cảm trong manga khi một nhân vật bực bội, tái mặt đi.
"Được rồi, được rồi, không đùa nữa, đi thôi nào." Tony vỗ vai Ống Giảm Thanh.
Ống Giảm Thanh nhấn một số nút chỉnh bên dưới bảng điều khiển trung tâm và chiếc xe lập tức nghiêng về phía Tống Á. Cửa và mặt đất tạo thành một góc hẹp, không thể mở được.
"Như thế này thì tôi lên làm sao được!" Tống Á bất lực.
"Nhảy lên mà vào, đồ ngốc!" Tony lẩm bẩm.
Không còn cách nào khác, Tống Á nhấc chân và nhảy vào ghế phụ. Ống Giảm Thanh lại ấn một cái nút và chiếc xe trở lại thăng bằng. Trên đường đi, chiếc xe không ngừng thay đổi, lúc thì một bánh xe hạ thấp xuống, lúc thì hai bánh xe phía sau nâng lên cao. Bọn họ giống như đang ngồi trên một con thuyền vậy.
Có chút khó chịu vì sự "nhấp nhô" này, Tống Á lừ mắt, "Là xe của Lowry Bé phải không?"
"Ừ." Ống Giảm Thanh xác nhận và nhấn công tắc khởi động dàn âm thanh. "Hãy nhìn bên trong..." Giọng của Milla vang lên.
"F*CK YOU... F*CK YOU..."
Anh ta bắt đầu hát "hua q" và vui vẻ lái xe về phía khu vực ngoại thành.
Xe chạy khá lâu vẫn chưa đến được địa điểm cần phải đến. "Lowry Bé đã mua nhà ở đâu vậy?" Tống Á hỏi.
"Bên hồ." Tony lại bắt đầu khoe khoang, "Nhà anh ta diện tích rất lớn, còn có một bể bơi..."
Cuối cùng, Ống Giảm Thanh đã lái chiếc xe vào một cánh cổng sắt đang mở, một tòa nhà màu trắng xuất hiện trong tầm mắt họ.
Đó là một biệt thự hai tầng phong cách thực dân, hồ bơi bơm đầy nước, bên cạnh còn có rất nhiều ghế gập dùng để nằm tắm nắng. Đã có nhiều vị khách lắc lư bên cạnh bể bơi, chủ yếu là những anh chàng hip hop mặc đồ đen. Tống Á cũng nhìn thấy một vài người phục vụ mặc đồng phục màu trắng, một số người đang đứng trước quầy bar uống rượu, một số người thì cầm khay bằng một tay còn một tay để sau lưng, rót rượu một cách chuyên nghiệp, còn có một số người khác đang nướng bít tết trên vỉ nướng...
Ở phía xa, khung cảnh tuyệt đẹp của hồ Michigan mở rộng thênh thang.
"Woa!"
Tống Á đã bị sốc, nhưng hắn biết rằng số tiền Lowry Bé nhận được từ việc tiêu thụ ca khúc nhất định không thể nào nhiều hơn hắn. "Anh ấy mua biệt thự mất bao nhiêu tiền?"
"Một triệu đô." Tony đưa ra một con số. "Đối với cậu ta con số này không đáng kể. Tháng sau chúng tôi chỉ cần đi diễn thương mại một vòng là có thể lấy lại được số tiền bỏ ra để mua nhà, rất nhiều tiền."
Tống Á không còn gì để nói.
"Tin Tin!" đằng sau bọn họ bỗng vang lên tiếng còi, một chiếc xe khách lớn chạy đến ngay phía sau xe của họ.
Ống Giảm Thanh đã lái ô tô vào gara, còn chiếc xe kia đi thẳng vào cửa. Người đầu tiên bước xuống, Tống Á có biết đến, đó là DJ nổi tiếng ở Chicago 'Big A'. Cơ thể béo phì của hắn bị chặn ở cửa xe. "Các quý ông!" Trước tiên hắn khoe giọng hát giống như tiếng gào thét, sau đó mở cửa xe ra, một nhóm những cô gái mặc bikini, da đen và cả da trắng với thân hình vô cùng nóng bỏng lần lượt đi xuống khiến cho những vị khách hét lên giống như tiếng sói tru.
"Chào mừng! Chào mừng các bạn!" Lowry Bé xuất hiện trên phần sân lộ thiên ở tầng hai. Anh ta mở rộng vòng tay và hướng đến các cô gái hô lớn.
"Nhìn kìa, đó là Lowry Bé!"
"Hi! Lowry Đời Hai!"
Các cô gái nhìn thấy cậu ta đều cảm thấy rất phấn khích, họ thi nhau vẫy tay, gửi những nụ hôn gió.
Lowry Bé giơ cao ly rượu lên rồi uống cạn, sau đó nhún người nhảy xuống phía dưới, cả người rơi vào trong hồ bơi, tạo ra một đợt sóng lớn.
Sau khi vây quanh Lowry bé một lát, rất nhiều cô gái không thể tìm được một chỗ ở bên Lowry nghe nói APLUS cũng có mặt, bèn vội vã chuyển mục tiêu, vô số tấm thân mềm mại áp sát Tống Á chẳng buồn kiêng kỵ, lời nói đầy những ám chỉ.
Tống Á biết rằng chỉ cần hắn huýt sáo một cái thôi, là có thể tùy ý kéo một hoặc thậm chí là nhiều cô gái vào bên trong một căn phòng trống tại biệt thự này. Nhưng hắn thực sự không có chút hứng thú nào với những cô gái chỉ đến vì "shuttle bus"*, hắn tỏ ra không quan tâm và chỉ đối đãi chiếu lệ, vì vậy những người vây quanh hắn dần dần bỏ đi.
(*) Xe bus chỉ chạy qua lại ở hai điểm cố định, ý chỉ các cô gái thích ngủ với người nổi tiếng để tìm kiếm danh vọng.
Không lâu sau, biệt thự bốc mùi lá cây rất khó chịu.
"Chậc, mình nên chuồn sớm thì hơn..."
Hắn tìm thấy Ống Giảm Thanh, "Anh đưa em về đi, em ở đây không quen."
Nửa đường, chuông điện thoại vang lên, đó là cuộc gọi của lão Joe.
Hắn bảo Ống Giảm Thanh đi đến Công ty Âm nhạc Old Joe.
Vừa xuống xe, hắn đã thấy một vài chiếc xe tải đậu ở dưới tầng. Nhiều công nhân đang khuân vác những chiếc thùng đủ loại. Cổng Công ty Âm nhạc Ole Joe quá nhỏ không thể mang đồ vào trong, vì vậy mọi thứ đều được kéo vào thông qua cửa sổ tầng hai.
Tống Á nói lời tạm biệt với Ống Giảm Thanh rồi đi theo các công nhân lên tầng hai.
"Này! APLUS!"
Lão Joe đang rất đắc ý giám sát các công nhân dỡ hàng, khi thấy Tống Á ông ta vui vẻ mở rộng vòng tay. Chiếc đồng hồ vàng đeo trên cổ tay ông trước đây đã được thay thế bằng chiếc đồng hồ mới đính đầy kim cương. Nó lấp lánh đến mức làm mọi người hoa mắt. "Đến đây, tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan một Old Joe hoàn toàn mới. "
Họ đi đến phòng thu, nhiều kỹ sư người da trắng đang lắp đặt những thiết bị khác nhau, bàn mixer thương hiệu Mỹ, micro thương hiệu Đức, studio monitor của thương hiệu Bắc Âu rồi nhạc cụ của Nhật... tất cả đều là hàng mới loại tốt nhất, lớp nhựa dùng để bọc bên ngoài còn chưa được gỡ bỏ.
"Này!"
Lão Joe giả vờ thở dài: "Cậu nhìn xem, người da đen chúng ta làm âm nhạc và chơi thể thao cực khổ kiếm tiền, vậy mà con mẹ nó rồi lại phải cúng cho lũ da trắng."
"Phải lắm phải lắm, ông tự mình hoang phí thế này, dĩ nhiên là tiền lại về tay người da trắng rồi?" Tống Á âm thầm khinh bỉ.
"Tất cả là tại cậu!"
Lão Joe lấy ra chiếc đồng hồ vàng và sợi dây chuyền vàng to cộ, nhét thẳng vào tay Tống Á. Thấy Tống Á muốn từ chối, lão Joe liền nói: "Đừng có khách sáo với tôi, tôi và Lowry Bé không giống nhau. Tôi biết số tiền tôi kiếm được là nhờ ai. "
Không có cách nào khác, Tống Á đành phải bỏ đồ vào túi.
"Nhìn này!"
Lão Joe lắc qua lắc lại chiếc đồng hồ kim cương trước mặt Tống Á, "Hàng hiệu nhé! Van… Van…"
"Van Cleef & Arpels." Tống Á giúp ông ta đọc tên nhãn hiệu.