Chereads / Chicago 1990 / Chapter 58 - Chương 58: Ngả bài

Chapter 58 - Chương 58: Ngả bài

Ngày hôm sau, sau khi cùng Milla chia tay trong lưu luyến, Tống Á và Aiur trở về Chicago.

Trước khi đến hắn đã tự thề với lòng rằng nếu có thể hát sẽ tự mình hát, cuối cùng khi có được một bài hát song ca nam nữ tình cảm, lại khiến cậu cảm giác có chút bối rối.

Khi bắt đầu ca khúc, thanh âm thật sự rất giống với MJ (Michael Jackson), đặc biệt là lúc vừa cất lên tiếng nói. Nếu không phải là nhìn thấy gương mặt đó cất giọng ca, Tống Á thiếu chút nữa cho là mình xuyên không và trở thành cố ca sĩ MJ nổi tiếng, phong cách thậm chí sớm hơn so với niên đại này. Điểm sáng duy nhất chính là phần nhạc đệm điện tử, nghe rất giống ngày xưa, nhưng kỹ thuật lại rất mới, rất kỳ diệu.

"Bắt chước MJ trong thời đại này... ừmm… Liệu có bị chết một cách nhục nhã không?"

Trên máy bay nghĩ quanh quẩn một hồi lâu, Tống Á thậm chí còn nghĩ tới việc hay là cứ đầu tư vào MJ cho xong.

Sau cùng Tống Á vẫn quyết định là bỏ đi cái ý nghĩ đó. MJ đã quá nổi tiếng, xưa nay chưa từng có sự thuận lợi như vậy, mà lại còn nổi tiếng trong phạm vi toàn cầu. Lúc trước cùng người đại diện của Milla nói chuyện phiếm, hai người khó tránh khỏi việc nhắc tới MJ. Theo đối phương nói, ngay cả Mottola, chính là chủ tịch của Colombia Pictures đã gặp tại Detroit Pistons lần trước muốn gặp đích danh MJ cũng đều phải hẹn trước. Hơn nữa kể cả là có hẹn trước đi chăng nữa, gặp hay không gặp còn phải phụ thuộc vào tâm trạng của MJ.

Tuy hiện tại các loại lời đồn về MJ là thật hay giả đều rất khó phân biệt, tuy nhiên đối phương nếu là chủ tịch của William Morris và những tin tức mà hắn nhận được thì chắc hẳn là đáng tin cậy. Hơn nữa hắn còn nói MJ vì album mới vào năm sau đã bắt đầu tận lực giảm bớt số lượng bài hát. Vì sự việc này mà giữa các nhạc sĩ đã xảy ra tranh chấp với nhau. Vậy ca khúc này của hắn...

Một câu hát "I Feel It Coming" lặp đi lặp lại vô số lần...

"Mẹ của hắn, thằng đàn ông đeo cái đinh trên miệng! Những lời đã nói ra làm gì có chút đạo lý nào!"

Hắn hạ quyết tâm, liền thu âm bài hát này, tự mình hát! Tự mình viết nhạc! Dù có khó mấy cũng phải hoàn thành nó.

Vừa xuống máy bay, hắn liền gọi điện cho Hayden, đem những ý tưởng ban đầu của hắn đơn giản tóm tắt qua một lần cho Hayden nghe.

"Chẳng phải cậu vừa có cuộc hẹn cùng Milla sao? Ca khúc mới không viết cho cô ấy à?" Hayden ở đầu dây bên kia hỏi.

Tống Á giải thích: "Đây là bài hát dành cho nam ca sĩ. Đợi đến lúc anh thấy được lời của nó thì sẽ hiểu ngay thôi."

"Lời bài hát à... Sửa lại là được, vừa đúng lúc Milla đang thiếu một bài hát." Hayden nói: "Tôi đã tìm hiểu qua bài hát đầu tiên mà bên SBK chuẩn bị cho Milla, phần lớn là chút nhạc đệm của đàn ghita làm trọng tâm về giọng hát nữ. Giai điệu, nhịp điệu của nó đơn giản, cũng coi như dễ dàng để đọc thuộc lòng, nhưng không có gì quá mới mẻ."

"Thế này là thế nào? Rốt cuộc thì anh là người đại diện của ai?"

Tống Á trong lòng dâng lên một phần cảnh giác. "Tôi không nghĩ anh vì Milla mà suy nghĩ nhiều đến như vậy đâu?"

"À... Thật xin lỗi, tôi chỉ là... Muốn album của Milla mau chóng được ra mắt."

Hayden nhanh chóng xin lỗi, "Tôi đang nghĩ là cậu rất thích cô ấy..."

"Thôi đi! Tôi biết anh ở cạnh Milla có rất nhiều lợi ích. Nếu như anh muốn chọn lựa, bây giờ tôi có thể cho anh được quyền lựa chọn." Tống Á dứt khoát nói thẳng, dù sao lúc trước cũng chỉ ký hợp đồng làm người đại diện một năm với Hayden. Đó là điều kiện rất lớn để có thể đuổi Hayden đi.

"Không không không, cậu nghĩ đi đâu vậy." Hayden kinh sợ, "Được rồi, cậu có việc gì cần làm, tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình."

Như vậy còn được, Tống Á nói: "Vậy được, đơn giản mà nói chính là, tôi có một ca khúc mới, sau đó muốn tự mình sản xuất sau đó tìm SBK hoặc là một công ty đĩa nhạc khác phụ trách phát hành. Trước mắt tôi mới chỉ có một ca khúc nên kế hoạch album vẫn chưa định. Tôi muốn anh có thể tìm kiếm nhiều đơn vị phát hành nhất có thể để có thể chọn ra một đơn vị có điều kiện tốt nhất. Đương nhiên, xét thấy chúng ta có quan hệ với Daniel, SBK là ưu tiên lựa chọn hàng đầu..."

Hayden im lặng một lúc, "Được thôi, bạn bè của tôi ở New York sẽ đi khắp nơi để hỏi cho cậu."

"Cố lên, Hayden." Tống Á nói

"Đương nhiên, đương nhiên rồi, cậu yên tâm."

Buổi tối vào hai ngày sau đó, hắn đã đợi được câu trả lời của Hayden.

"SBK nói bọn họ có thể trợ giúp cậu sản xuất bài hát này. Vì làm rõ quyền quan hệ sở hữu, cậu phải trả phí thuê phòng thu cho quá trình sản xuất, đại loại là như thế. Về phương diện tuyên truyền, phận sự của Daniel rất rõ ràng, không cần tôi phải nhiều lời. Thế nhưng, Daniel muốn cùng với cậu ký với nhau một bản hợp đồng giao kèo. Trong đó, hắn yêu cầu cậu trong một năm này phải sản xuất ra được mười bài hát trở lên. Nếu như cậu làm không được, thì tiền cậu kiếm được từ bài hát đó sẽ không được bao nhiêu. Hắn lo cậu chỉ là một kẻ lêu lổng không có trách nhiệm. Nếu như sau khi dựa vào đơn khúc đã giúp cậu giàu to rồi cậu lại chậm chạp không phát album sẽ tạo thành tổn thất lớn cho SBK đến nỗi không thể lường trước được."

Điều kiện của Daniel khiến Tống Á cảm thấy rất áp lực. Đối với bản hợp đồng giao kèo này có thể nói chính cậu đang bị kẹt giữa cửa mệnh. Tống Á hiện tại chỉ dựa vào chuyện chờ trên trời rớt xuống ca khúc khác chứ làm sao dám đi ký hợp đồng này trong một năm, mà nếu tùy tiện đem chút thơ ca vớ vẩn ở đâu đó mang vào album thì giống như đang làm trái mong muốn ban đầu của mình vậy.

"Những công ty khác thì sao?" Hắn hỏi.

"Điều kiện của SBK là tốt nhất, trừ đó ra còn có hai công ty cho ra điều kiện cũng khá tốt. Một là Công ty Warner Records dưới sự điều hành của Công ty Atlantic Records, tổng giám đốc là Doug. Morris đồng ý cung cấp trợ giúp về sản xuất. Ông ta cũng muốn ký hợp đồng sản xuất với cậu tuy nhiên điều kiện so với bên Daniel hà khắc một hơn một chút. Nhưng điểm tốt của công ty này chính là không trắng trợn như bên SBK, sự hỗ trợ của họ dành cho các ca khúc của người Mỹ gốc Phi so với SBK cao hơn rất nhiều. Bất luận là kỷ nguyên âm nhạc hay là tiết tấu thời đại Bruce, bọn họ đều dành ra một khoản tiền lớn để tạo cơ hội cho các bài hát của người Mỹ gốc Phi.

"Sau cùng chính là người mà chúng ta gặp qua: Mottola bên Công ty Đĩa nhạc Colombia Picture. Hắn không yêu cầu cậu phải dốc sức viết ra các ca khúc mới, nhưng hắn cũng sẽ không cung cấp bất kỳ trợ giúp về sản xuất nào. Hắn muốn nhìn thấy thành phẩm trước, hoặc tối thiểu là bán thành phẩm. Nếu như đơn khúc của cậu có thể đạt tới yêu cầu, hắn sẽ có thể đáp ứng số tiền trợ giúp tương đương với hai ca sĩ."

Tống Á cân nhắc sơ qua, cảm thấy điều kiện bên phía Colombia được xem là có thể chấp nhận được, dù sao bước hợp tác làm ăn này sớm muộn cũng phải làm, nhưng trong một năm phải ra được album mười bài hát thì chưa chắc hắn có thể viết ra được, "Ông nói điều kiện này của Colombia cho Daniel chưa?"

"APLUS..."

Hayden khuyên nhủ: "Daniel đối với chúng ta khá tốt, nếu như lợi dụng Colombia mà ép giá hắn... Cậu biết đấy, hắn và Mottola từ trước đến nay không ngừng tranh chấp với nhau."

"Ơ đúng nhỉ, tôi quên mất chi tiết này." Tống Á gãi gãi đầu, nhớ tới cảnh Daniel cùng Mottola công kích ngôn luận lẫn nhau.

"Nói tóm lại, điều kiện thì có thể từ từ thương lượng sau. Trước tiên cậu phải viết ra một cái Demo cho tôi đi, bằng không tôi chỉ nói không thôi thì chẳng làm được gì cả." Cuối cùng Hayden nói.

"Được thôi..." Tống Á cúp điện thoại.

Lúc này, tiếng chuông của thiết bị điều khiển truy cập vang lên. Tống Á nhấn chuông, giọng Pablo truyền tới, " APLUS, tôi muốn nói chuyện với cậu, có tiện không?"

Tống Á giúp hắn mở cổng ở ngoài, một phút đồng hồ sau, Pablo xuất hiện ở dưới lầu.

"Ôi cái thằng khốn này."

Hắn hấp tấp vào cửa, nhanh chóng đặt mông ngồi trên ghế sofa. "Cậu rõ ràng là có ca khúc mới, tại sao lại phải gạt tôi?" Hắn chỉ tay lắc lắc với Tống Á, "Ở phía Nam thành phố, chúng ta cũng không nói dối với người một nhà cơ mà!"

Tống Á sững sờ, sao tin tức lại bị tiết lộ? Mới chỉ có hai ngày, hơn nữa trừ Hayden thì cậu không hề nói với một người nào khác, ngay cả lão Joe hắn cũng còn gạt sang một bên. "Hừ, chú ý thái độ của ông, Pablo." Thái độ này cua Pablo khiến Tống Á vô cùng khó chịu.

"Cùng Lowry Bé hợp tác, có điều kiện gì cậu cứ việc nói." Pablo vẫn chăm chăm với mục đích của mình.

"Tôi đã nói rất rõ rồi..."

Tống Á cảm giác mình phải ngả bài cùng Pablo. Cậu tiến lên trước vài bước, Pablo mồm miệng phì phò đầy khói thuốc bị Tống Á giựt phăng điếu thuốc dang dở, ném thẳng vào trong giỏ rác, "Thật xin lỗi, nhà của tôi cấm hút thuốc lá. Tôi đã nói rõ rồi, ông nói tại phía Nam thành phố, vậy được chúng ta hãy nói về phía Nam thành phố trước…"

Hắn ngồi đối diện với Pablo, "Bất luận là mang nghĩa khí của người Hoa, hay là chảy trong người dòng máu của người da đen, thậm chí có là người Ý, Mexico... đi nữa. Không có cái nào dân tộc, bang phái nào mà một chút đạo đức cũng không có như vậy, Pablo! Ông đừng mang cái phía Nam thành phố, Nam thành phố gì đó ra mà dọa tôi. Tôi cũng có cái tôi của mình. Bài hát của tôi đã giúp ông và Lowry Bé trở nên giàu có. Lão Joe cùng Daniel cũng thế. Bất kể là kinh doanh hay đạo đức thì tôi cũng không nợ các người, tôi nhắc lại, tôi không nợ các người. Ông muốn chơi trò bè phái à, vậy được..."

Hắn cầm máy điện thoại đẩy tới trước mặt Pablo, "Gọi điện thoại cho đại ca đi, ông cứ gọi tùy ý, chúng ta để cho gã giải quyết."

Hắn nhìn Pablo không thấy có động tĩnh gì, liền quơ lấy điện thoại, "Ông không gọi đúng không, tôi gọi."

"Hừm!" Pablo vội vàng tắt máy đi.

Hai người bất động, nhìn nhau, mấy giây sau, "Được thôi, bỏ đi, thằng nhãi, chúng ta..." Pablo đứng dậy, còn muốn nói thêm hai câu.

Aiur từ trong phòng Tony lao ra, thẳng tắp đứng trước mặt Pablo. Mặt đối mặt, ngực ép vào ngực, ánh mắt anh ta tựa như con linh cẩu, thực sự dữ tợn.

Pablo khẽ cắn môi, yên lặng ra ngoài rời đi.

"Lúc nãy ông ta mà nói thêm một câu nữa thì ông ta sẽ bị ăn đòn." Aiur nói.

Tống Á lắc đầu, hắn ngồi ở chỗ cũ im lặng một lúc. Hayden chắc chắn sẽ không tiết lộ tin tức cho Pablo, vậy hắn chỉ có thể là từ các công ty đĩa nhạc mà Hayden đã thương lượng moi ra được tin tức này. Xét thấy Lowry Bé cũng đang tìm một công ty mới, rất có thể hai bên đã trùng hợp cùng liên hệ một công ty đĩa nhạc. Nhất định là một công ty đĩa nhạc nào đó đã tiết lộ cho hắn.

Đến Pablo mà cũng có thể nhận được tin tức một cách nhanh chóng như vậy, vậy thì không thể chần chờ thêm nữa, cậu đã kiên quyết với quyết tâm tự mình chế tác chính mình biểu diễn, thì đây chính là thời điểm ngả bài, cho bên ngoài một cái tín hiệu rõ ràng. Dù sao tự mình chủ động nói với để người khác tự biết thì tính chất hoàn toàn không giống nhau.

Hắn bấm điện thoại gọi cho lão Joe, "Xin chào, ông chủ, tôi có chuyện, muốn cùng ông tâm sự..."

Hắn và lão Joe hẹn nhau ở một nơi vắng vẻ, Tống Á để cho Aiur lái xe dẫn hắn đi đến.

Trong một kho hàng lớn, bên trong lại bị ngăn thành rất nhiều nhà kho nhỏ. Ánh sáng nơi này vô cùng lờ mờ, chỉ có những tia ánh sáng nhỏ li ti xuyên qua kẽ cửa và quạt đang quay.

"Lão Joe sẽ không định giết mình ở đây luôn chứ? Nhìn lên nơi này có vẻ là một nơi rất tốt để xử lý thi thể..."

Tống Á thấy bên trong có bầu không khí quỷ dị, thật sự có phần sợ sệt, không dám tiến vào.

"Hey, APLUS!"

May thay, một chiếc Lincoln màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh hắn, lão Joe từ ghế sau trong xe đi ra, tâm trạng nhìn có vẻ rất tốt.

"Wow, đây quả là xe xịn." Tống Á nhìn chiếc xe đang phô dáng trước mắt mình, nhanh chóng lấy lòng.

"Mua xong tôi liền hối hận." Lão Joe giả vờ giả vịt nói.

"Đắt quá à?"

"Không, mà là không thú vị gì cả, tôi nghe nói chiếc xe của Madonna có thể chứa bên trong một cái bồn tắm lớn! Còn của tôi thì sao? Chẳng có cái gì."

"..."

Tống Á không nói nên lời.

"Tôi sẽ mất đi cậu sao?" Lão Joe đột nhiên hỏi.

"Sao ông lại nói như vậy?"

Lão Joe bình tĩnh, chăm chú nhìn Tống Á vài giây, "Tôi quả nhiên sẽ mất đi cậu." Hắn cười rồi từ trong túi tiền lấy ra một cái chìa khóa, đặt trên tay Tống Á. Sau đó hắn quay lại ngồi lên chiếc xe Lincoln và chậm rãi lái đi.

Tống Á ấn dãy số ở trên chiếc chìa khóa mở ra gian nhà kho. Bên trong kho tất cả đều là các thiết bị âm thanh bị mà lão Joe đưa về: thiết bị, máy điều âm, Microphone, đàn Synthesizer, âm hưởng, máy quay đĩa, máy thu thập mẫu... Chồng chất thành một đống ở đó.