Một khi đã xuống máy bay, bất kể là những người tinh anh ở khoang hạng nhất hay là những thanh thiếu niên như Tống Á, bất kể là Claire hay là Michelle đều cùng say sưa chụp hình.
Nelson Mandela bây giờ là một nhân vật rất được yêu thích. Ông cùng với Saddam Hussein chính là hai nhân vật được quan tâm nhất thế giới hiện nay, một người bị chê trách và một người được tôn vinh. Ở Bắc Mỹ, Nam Mỹ, châu Âu và châu Á, rất nhiều người có tư tưởng tiến bộ tới Nam Phi để thăm ông ta giống như đang trong một cuộc hành hương về nơi đất Thánh.
Dựa theo "lý luận" về điểm tích lũy của Daniel, mọi người vất vả đường xa tới đây, nếu như không để lại một chút căn cứ xác thực thì lúc trở về không thể có điểm tích lũy được. Chẳng ai thích lao động không công cả.
Tống Á được Michelle xem là một trợ thủ đắc lực nên đi theo cô ta rất cực khổ, không chỉ giúp cô ta trông đám con nít mà còn kiêm cả nhiệm vụ làm nhiếp ảnh gia tạm thời cho cả đoàn. Xuống máy bay, chụp ảnh nhóm, ra ngoài phi trường cũng chụp ảnh nhóm. Khi tổ chức bình quyền tại địa phương tới, lại phải chụp ảnh nhóm để thể hiện mối quan hệ hữu nghị, trước khi lên xe buýt còn phải cầm biểu ngữ chụp thêm một lượt.
Một cuộn phim Kodak Michelle lấy ra đã được dùng hết. Kỹ thuật chụp ảnh của Tống Á nhờ vậy tiến bộ nhanh chóng, và dĩ nhiên, hắn sẽ không quên phần của bản thân.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, mọi người đi thẳng tới trường học của người da đen ở địa phương. Các thanh thiếu niên của nước Mỹ rối rít lấy ra những món quà nhỏ, đưa cho học sinh nơi này. Lúc này, Tống Á đã rất thành thạo việc chụp ảnh, ngay giây phút quà được đưa tới tay các học sinh Nam Phi, khi tay của hai người cho và nhận cùng chạm vào hộp quà, cả hai lộ ra nụ cười xán lạn, sau lưng hoạt động trao nhận diễn ra tấp nập. Tất cả mọi yếu tố quan trọng đều hội đủ, Tống Á nhanh tay chụp được một bức ảnh đầy chất lượng, giành được nhiều lời khen ngợi của mọi người.
Kế tiếp là tham gia một trại hè ngắn của địa phương. Tại nơi này có cả người da trắng, da đen và da vàng. Chính phủ da trắng đã hao phí tâm sức tạo ra một cảnh tượng đầy vẻ hữu nghị, thể hiện sự thân thiết và cùng chung sống với nhau giữa các thiếu niên đủ loại sắc tộc. Sau một vài ngày hoạt động nhàm chán ở trại hè, Tống Á bắt đầu đi chơi một cách tự do mà không cần có giáo viên. Hắn chụp được một bức ảnh có hai đứa bé người da đen và người da trắng đi lướt qua nhau với vẻ lạnh lùng, sau đó chúng đi về hai hướng khác nhau. Sau này, ở Hoa Kỳ, bức ảnh đó vài lần được treo trong cuộc triển lãm nhiếp ảnh về quyền bình đẳng. Trên thực tế, hai đứa trẻ này rất thân thiết với nhau. Vì nước Mỹ ở xa vạn dặm so với Nam Phi nên họ cũng chẳng cần đưa ra lời giải thích nào về bức ảnh.
Hoạt động cuối cùng đó là gặp Nelson Mandela.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên công tác ANC*, Michelle dẫn mọi người xếp thành hàng, chuẩn bị bắt tay cùng với Mandela. Claire vốn đã chia tay từ khi xuống máy bay, giờ đây lại xuất hiện bên cạnh đoàn của Michelle.
(*) African National Congress, tên một đảng phái chính trị của Nam Phi.
"Có đến lượt chúng ta sao?"
Tống Á nhìn đoàn người dài dằng dặc ở phía trước, khẽ cằn nhằn. Ông đây lặn lội đường xa chạy tới chỗ này chính là vì được chụp ảnh chung với Nelson Mandela.
"Có thể chứ, hẳn là…"
Michelle có phần không chắc chắn, cô và Claire chắc chắn không cần lo lắng cho mình. ANC sẽ không lạnh nhạt với họ được bởi phía sau họ chính là Đảng Lừa*.
(*) Ám chỉ Đảng Dân Chủ của Mỹ.
Kết quả thật đúng là sợ điều gì thì gặp điều đó, đến phiên của đoàn người ở trước bọn họ, nhân viên công tác bắt đầu bày từng hàng ghế ở bên ngoài địa điểm gặp mặt, báo cho mọi người không bắt tay từng người nữa, chỉ có thế chụp một bức ảnh tập thể.
"Ông Mandela đã lớn tuổi và đã từng ở trong tù một thời gian dài, điều đó làm cho sức khỏe của ông ấy không được tốt lắm. Chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ của buổi gặp mặt…" Người của ANC giải thích.
Mặt Tống Á tối sầm lại.
May mắn có Michelle chiếu cố, dẫn cậu ta đến ngồi ở chính giữa hàng thứ hai, ngay phía sau nơi Nelson Mandela sẽ xuất hiện.
Đến lượt đoàn của Michelle, Tống Á đưa máy ảnh nhờ một nhân viên chụp ảnh hộ, và ngồi xuống cùng với những đứa trẻ khác theo thứ tự.
Không bao lâu sau, Nelson Mandela xuất hiện.
Ông nhìn phúc hậu hơn so với ảnh trên những tấm áp phích treo ở tường phòng ăn của trường học, nhưng trạng thái ngược lại thua kém xa bức ảnh, xem ra đích thực là rất mệt mỏi.
Michelle cùng với Claire tiến lên bắt tay chào hỏi ông, ánh đèn flash từ máy ảnh của các nhà báo lóe lên không ngừng.
Do không có địa vị chính trị, Tống Á không thể làm gì hơn là ngồi ngay ngắn và khẽ mỉm cười, dùng ánh mắt thể hiện sự tôn sùng với vị lãnh tụ. Camera lướt nhanh vài chỗ. Do tham gia quay MV vài lần, hắn học được cách điều chỉnh thân thể hướng về phía ống kính. Tống Á lén dịch chuyển nửa thân trên, nhất định phải đảm bảo có thể lọt được vào ống kính.
Trước tiên, Nelson Mandela phát biểu một bài ngắn.
Đại ý của bài diễn văn là hy vọng cộng đồng thanh thiếu niên trên thế giới chung tay chống lại nạn phân biệt chủng tộc vân vân… Ông cảm ơn đảng Dân Chủ và tổ chức quyền bình đẳng của Michelle, cùng với tổ chức từ thiện của Claire, sau đó ngồi vào chỗ cùng với các lãnh đạo cấp cao của ANC.
Mandela ngồi ở giữa Michelle và Claire.
"Phía sau tới gần thêm chút nữa."
Nhiếp ảnh gia điều chỉnh chỗ đứng của đám trẻ con, sau đó tìm được một góc chụp tốt, "cheese..."
Mấy phút sau việc chụp ảnh được hoàn thành, Tống Á nhanh nhạy chú ý tới ông già ở phía trước, đang cố đưa tay chống lên lưng ghế, muốn mượn lực để đứng dậy.
"Ngài cẩn thận."
Hắn lập tức tiến lên một bước, đỡ lấy ông ta.
"Cảm ơn, ôi! Lớn tuổi rồi… chụp ảnh cả một ngày…" Mandela lắc đầu, lầm rầm nói lời cảm ơn.
"Không có gì, đây là việc tôi nên làm thôi."
Tống Á cười dìu Nelson Mandela đến chỗ người của ANC, mới quay người lại nhìn Michelle, ánh mắt đôi bên gặp nhau, không cần nói cũng hiểu.
"Cậu rất biết nắm bắt đấy." Claire cũng chú ý tới việc vừa xảy ra.
"Tôi rất kính trọng ông ấy."
Tống Á ứng đối trôi chảy, sau đó tranh thủ thời điểm hỗn loạn khi đám trẻ tản ra, hắn tìm đến nhân viên ban nãy đã nhờ chụp ảnh: "Chụp được chưa? Vừa nãy, anh có chụp lại ảnh không?"
Một chuyến hành trình đi Nam Phi, tất cả mọi người đều có được nhiều kỷ niệm tốt đẹp. Trước khi rời khỏi Nam Phi, ở phi trường, Michelle kiểm tra cẩn thận những cuộn phim trong túi xách, phát hiện ra rằng túi xách không còn đủ chỗ để nhét vừa máy ảnh nữa. Vì thế, cô ta liền đem chiếc máy chụp ảnh M3 tặng cho Tống Á, coi như là một lời cảm ơn Tống Á đã vất vả chụp ảnh trong suốt chuyến đi.
"Loại này cũ rồi, cậu sẽ không chê nó chứ? Dù gì thu nhập của cậu còn cao hơn tôi." Michelle pha trò.
"Sao lại như vậy được!" Tống Á xem xét cái máy ảnh trong tay, trải qua mấy ngày vừa rồi, hắn quả thực đã bắt đầu hứng thú với việc chụp ảnh: "Tôi thích cảm giác thuần máy móc này."
Đúng lúc máy bay trễ chuyến, Tống Á lắp cuộn phim vào trong máy ảnh, đi dạo ở trong sân bay, tiện thể chụp một ít ảnh.
Nơi này hiện tại vẫn còn hiện tượng phân biệt chủng tộc, tuy Tống Á là khách quốc tế nên không bị phân biệt công khai, nhưng quan sát sẽ thấy hầu hết nhân viên làm việc ở sân bay đều là người da trắng.
"Tách tách", một nhóm các cô gái người da trắng trẻ tuổi rất quyến rũ, lọt vào ống kính của Tống Á.
Dáng của các cô nàng ấy đều rất cao và gầy. Theo như kinh nghiệm từng trải của Tống Á, các cô ấy nhất định đang dấn thân vào nghề người mẫu, tuổi tác chắc cũng tương đương với thân xác của Tống Á. Đương nhiên, mặt hắn nhìn già dặn hơn, đã từng có rất nhiều người nói về điều này rồi.
Các cô gái rất nhanh chóng chú ý tới ánh đèn flash, họ đã quen với nó từ lâu, liền nhìn về phía Tống Á. Sau đó, họ cười cười nói nói một cách vui vẻ với nhau.
Tống Á điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh, dần dần chỉ dán mắt vào một người trong các cô nàng ấy.
Cô gái người da trắng này có mái tóc vàng ngọt ngào, khi cười gò má mũm mĩm như trái táo cùng với má lúm đồng tiền nổi lên, trông vô cùng bắt mắt. Trông cô ta rất giống sự ngây thơ và quyến rũ của Marilyn Monroe khi còn trẻ. Bất luận là khuôn mặt hay dáng người, cô đứng ở giữa đám người này giống như là hạc đứng giữa đàn gà vậy.
"Chiều cao của cô ấy xấp xỉ Milla, nhưng ngực thì lớn hơn nhiều." Tống Á không tự chủ được càng chụp càng tiến lại gần.
Lúc này, những cô gái kia cảm thấy không hài lòng, một cô tiến đến ngăn ống kính của Tống Á lại rồi nói: "Hừ, người Mỹ từ trước đến giờ đều không biết đến phép lịch sự như vậy sao?"
Là một người da màu, để bảo vệ an toàn cho bản thân ở Nam Phi, trên ba lô của Tống Á có dán một nhãn dán hình quốc kỳ của nước Mỹ. Nếu như hắn là người da đen Nam Phi thì đoán chừng các cô nàng ấy sẽ không khách khí, lịch sự như vậy.
"Ồ, xin lỗi."
Tống Á có một nửa dòng máu của người da màu nên không cảm thấy xấu hổ. Cậu ta liền bỏ máy ảnh xuống, bắt đầu khoe khoang về bản thân: "Xin tự giới thiệu một chút, tôi là một nhạc sĩ, các cô chắc có nghe qua biệt danh của tôi, APLUS…"
Các cô gái đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, sau đó, đều đồng loạt lắc đầu…
"APLUS? Đó là…"
Phía sau lưng các cô gái, xuất hiện một người phụ nữ da trắng trung niên: "Xin chào, tôi là người đại diện của các cô ấy…" Cô ta đưa tay ra: "Cậu có một bài hát tên là Gửi… Ồ, bài hát đó không thể mua được ở chỗ này. Rất xin lỗi, sự nghiệp của chúng tôi phần lớn phát triển ở châu Âu."
"Xin chào."
Đã có người nhận ra mình như vậy thì càng dễ xử trí, Tống Á bắt tay từng người, bước vài bước, đứng vào giữa các cô gái: "Ở nước Mỹ cũng có rất nhiều cơ hội, tôi có quen biết với EMI* và quản lý cấp cao của Colombia, biết đâu tôi có thể giúp một tay."
(*) Gramophone Company, một trong năm công ty đĩa hát lớn nhất thế giới.
Các cô gái vẫn tỏ vẻ mù mờ không hiểu gì.
"Tạp chí VOGUE, các cô có biết không?" Tống Á vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện sang lĩnh vực thời trang.
"Đương nhiên chúng tôi đều biết VOGUE!" Trong nháy mắt, tinh thần các cô gái trở nên phấn chấn, họ vây quanh Tống Á líu ríu hỏi chuyện. Đáng tiếc là cô gái tóc vàng ngọt ngào kia lại là một người rất rụt rè.
Tống Á bắt đầu chém gió: "Tổng biên tập của họ là bà Anna Wintour, chúng tôi đã từng hợp tác với nhau."
"Thật ư?" Người đại diện có chút cảnh giác, cô ta bắt đầu quan sát Tống Á từ trên xuống dưới.
"Đó là sự thật, cô không tin thì có thể chờ xem tạp chí VOGUE tháng sau, hãy nhìn trang bìa là được rồi. Nhân vật trên trang bìa chính là Milla Jovovich, tôi chính là người sáng tác bài hát cho cô ấy biểu diễn."
Những lời nói này của Tống Á có vẻ rất chân thật, hắn còn lấy ra danh thiếp 'Giám đốc Công ty A+ Audio', đưa cho đối phương: "Nếu như các cô tới nước Mỹ để phát triển sự nghiệp thì có thể tìm tới tôi."
Sau đó, hắn cố tình lấy thêm một tờ danh thiếp, cố tình nhét vào tay cô nàng tóc vàng rồi nói: "Đến nước Mỹ thì nhớ tìm tôi nhé." Nói rồi Tống Á nở nụ cười tình tứ.