Chereads / Chicago 1990 / Chapter 8 - Chương 8: Goodman

Chapter 8 - Chương 8: Goodman

Với tư cách là một người xuyên không, việc giữ bí mật, nghĩ kĩ trước rồi mới làm, những kỷ luật thép đó nhất định phải tuân thủ. Hai ngày sau, Tống Á cảm giác năng lực của mình đã ổn, công tác chuẩn bị đã cơ bản hoàn thành, vì vậy thừa dịp bữa cơm tối cả nhà đều đông đủ, hắn quyết đoán thực thi kế hoạch.

"Cháu cần tiền." Hắn đi thẳng vào vấn đề.

"Bao nhiêu?" Dì Tô Thiến giao Freddy trong lòng cho Connie, lấy ra cặp tiền lẻ.

"Đại khái bảy mươi đến một trăm đô la." Tống Á trả lời.

Tiếng dao dĩa va chạm vào nhau, tiếng nhai đồ ăn trong chớp mắt biến mất, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.

"Cháu sẽ trả lại, kèm tiền lãi." Hắn bổ sung.

"Đáng chết!"

Mấy giây sau, dì Tô Thiến mới phản ứng kịp, phẫn nộ bừng bừng: "Mày khiến con gái nhà ai mang thai à?"

"Dì nghĩ đi đâu vậy!" Tống Á không còn lời gì để nói.

"Nó? Không thể nào." Connie thích cãi nhau với mẹ, nhưng cô nhìn ở góc độ khác: "Các cô gái trong trường học đều không thèm nhìn đến Tống Á."

A... Thôi, Tống Á không muốn giải thích kế sách 'người vô hình nhỏ bé' của mình với chị ấy, chỉ cảm thấy có chút lo lắng.

"Vì sao chứ? Ngoại hình của Tống Á khá là tốt mà?" Sự chú ý của dì Tô Thiến lại bị chuyển hướng: "Ngày hôm qua trên đường tao gặp một cô giáo dạy học ở trường bọn mày, cô ta rất thích Tống Á, còn nói thành tích học tập của Tống Á tiến bộ rất nhanh..."

"Không phải là mày muốn gây sự chứ?"

Tony vẫn duy trì trầm mặc, bỗng nhớ đến cái gì đó, xen vào nói: "Hai ngày nay mày luôn hỏi thăm chuyện của Lowry, Aiur, AK và Công ty Đĩa Nhạc..." Ánh mắt của cậu ta nhìn chằm chằm vào Tống Á: "Tao cảnh cáo mày, đừng có suy nghĩ xấu!"

"Em là loại người như thế sao?"

Hiện tại Tống Á không có ý định ngả bài ngay với Tony: "Buổi tối ngày mai em sẽ nói chuyện với anh."

"Chúng ta vẫn nên nói chuyện cẩn thận lại, gần đây mày rất không bình thường, đúng là rất không bình thường..."

Tony và Alexandre đã ngủ chung một phòng từ nhỏ đến lớn, Tony là người hiểu rõ thằng em họ này nhất. Tony hiển nhiên là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi trong hành động của hắn. Tính cách và phương thức tư duy của Alex gần đây khác hẳn so với những gì trước đó. Mấy ngày gần đây Tony luôn lẩm bẩm không đúng, về phần tại sao không đúng thì cậu ta lại không có cách nào giải thích được. Tống Á rất hay có những hành động kỳ lạ.

"Con trai, rốt cuộc mày cần tiền để làm gì?" Dì Tô Thiến quan tâm hỏi.

Tống Á cân nhắc, để lựa chọn lý do hợp lý nhất: "A... Cháu cần đến pháp luật trợ giúp, dì biết đấy, thuê luật sư rất đắt..."

"Chẳng lẽ mày thật sự làm ai mang bầu sao?"

Tống Á không nghĩ đến lời này của hắn khiến cho mọi người hiểu sang nghĩa khác, bây giờ ngay cả Connie cũng có chút nghĩ không ra: "Không phải mày định có con mới cưới chứ? Nghìn vạn lần đừng tin những lời nói bậy của con Bitch kia, mày biết đấy, có thể chúng nó chỉ là muốn tìm một người chịu trách nhiệm mà thôi. Đứa nhỏ căn bản cũng không phải là của mày, hoặc là trong nhiều người chúng nó cũng không biết rốt cuộc là của ai..."

Trán của Tống Á hiện lên một vệt đen.

"Trời ạ, mày câm miệng lại!"

Dì Tô Thiến đứng lên: "Mười bảy tuổi biết nhiều như vậy không xấu hổ sao? Tao xấu hổ thay mày!" Bà quay người đi lên lầu, sau đó tiếng khóa cửa vang lên, hẳn là đi đến nơi giấu tiền.

"Tao hỏi bà ấy tiền tiêu vặt mấy lần mà bà ấy đều không cho, càng chưa dám đề cập đến số tiền lớn như vậy. Vậy mà, mày chỉ cần đưa ra một lý do không đáng tin đã có thể moi tiền từ tay bà ấy, tao thật không biết ai mới là con đẻ của bà ấy." Tony có chút bực tức nói.

"Alex học giỏi chứ sao." Connie cố ý kích thích Tony, "Có kỳ thi cuối năm nào mà anh được đứng đầu chưa? Anh đã bao giờ được A+ chưa?"

"Oa a, anh Alex thật sự lợi hại như vậy sao?" Emily mới chỉ học lớp ba, cô bé thấy chuyện đứng đầu kỳ thi và đạt điểm A+ đó rất bình thường.

"Hừ, chúng mày đừng quên, bây giờ tao mới là người mang đến thu nhập cho nhà này!" Tony chua xót bĩu môi, "Emily..." Hắn hắng giọng: "Em thích cái váy công chúa kia sao?"

"Thích ạ." Ngày đó, Emily ở cửa hàng second-hand đã được toại nguyện mang váy công chúa về.

"Vậy tiền em mua váy là ai giúp em kiếm?" Tony lại hỏi.

Emily nghĩ một lát: "Anh." Cô bé còn nói, "Nhưng em nhảy cũng rất mệt."

Connie cười to.

"Cho này". Trong khi mọi người nói chuyện, dì Tô Thiến từ trên lầu đi xuống, ném cọc tiền dùng dây nịt cuốn lại đến trước mặt Tống Á.

"Cảm ơn dì."

Tống Á xem xét qua cuộn tiền một chút, thấy có cả tiền lẻ lẫn tiền chẵn, những đồng tiền lại được cuốn vô cùng chắc chắn: "Chắc là không lâu sau cháu sẽ có thể trả hết, bao gồm tiền lãi."

"Mày không cần phải biểu đạt lòng biết ơn như vậy đâu."

Dì Tô Thiến nghiêng mặt đi: "Đã lâu rồi mày không có hôn má tao."

Được rồi, Tống Á biết đây là phương thức biểu đạt tình cảm rất bình thường đối với người ngoại quốc, hơn nữa dì Tô Thiến rất tốt với hắn: "Cảm ơn dì, dì Tô Thiến." Hắn ôm bà một cái, thơm ở má trái một cái, lại thêm một cái ở trên trán.

Ngày hôm sau, Tống Á thức dậy vô cùng sớm. Đầu tiên hắn vệ sinh cá nhân vô cùng tỉ mỉ. Tóc của hắn được cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ. Bên trong hắn mặc áo len có cổ tối màu phối với quần jean sáng màu đã được giặt sạch và đôi giày chơi bóng. Tất cả lại phối thêm một bộ âu phục kẻ ô có giá 9.9 đô la mua từ cửa hàng second-hand. Bấy giờ âu phục mới giá rẻ thường có lót vai rất dày, nhưng Tống Á lại thích kiểu dáng cũ như bộ âu phục đang mặc.

Viết xong một đống nhạc phổ, một quyển bút ký, một số thứ hữu ích cắt từ báo, sắp xếp gọn gàng tất cả những thứ đó rồi bỏ vào chiếc cặp công văn, cũng là đồ second-hand. Trừ việc đón xe phải dùng tiền lẻ ra, các tờ tiền giấy khác đều bị hắn nhét vào trong bít tất, giẫm nát dưới lòng bàn chân. Hắn cũng không còn biện pháp nào khác khi tỷ lệ cướp giật ở bên này quá cao, đặc biệt là bây giờ hắn ăn mặc có chút phô trương.

Mọi người trong nhà còn chưa tỉnh dậy, hắn từ trong tủ lấy ra một cái bánh lạnh như băng, vừa ăn vừa đi ra khỏi nhà.

Đầu tiên ngồi xe bus, lại qua hai chuyến tàu điện ngầm, sau đó xuống xe đi bộ một đoạn đường, mục đích của chuyến đi này là phố Clark.

Chắc hẳn lúc này Connie đang cầu khẩn giáo viên xin cho hắn nghỉ học rồi nhỉ?

Hắn là người có thói quen làm từng bước theo kế hoạch, cho nên đặc biệt thích cảm giác hiện tại. Từ khi có cảm giác "thiên khải" kia, hắn có lực lượng của kẻ xuyên việt, còn lại đều dựa vào nỗ lực từ cá nhân hắn.

Đương nhiên, tìm đúng phương hướng cũng vô cùng quan trọng.

Từ trong cặp công văn, hắn lấy ra một tờ báo đã bị cắt, đi tìm địa chỉ ghi phía trên đó.

Xung quanh hắn, người da vàng tóc đen đi đường càng ngày càng nhiều. Không sai, nơi này chính là phố người Hoa ở Chicago.

Từ trước đến nay khu ổ chuột người da đen ở phía Nam thành phố không phải là "miền đất hứa" đối với các luật sư, thậm chí luật sư người da đen cũng không muốn đến đó, vì vậy Tống Á dứt khoát tìm một luật sư người Hoa để được tư vấn, thuận tiện còn có thể đến phố người Hoa dạo chơi, ôn tập một chút tiếng Hoa.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nơi này thu phí rẻ nhất, một giờ tư vấn pháp lý chỉ mất ba mươi lăm đô la.

Thế nhưng hắn không nghĩ đến người Trung Quốc ở đây lại lấy tiếng Quảng Đông làm ngôn ngữ chính, ngay cả khi hắn dùng tiếng Anh để hỏi đường cũng không thuận lợi. Quanh đi quẩn lại mấy vòng, hắn thật vất vả mới đến dưới lầu của địa chỉ được cắt từ trên báo.

"Ở đây?"

Trước mặt hoàn toàn không phải là tường được làm bằng kính thủy tinh như ở khu tài chính mà hắn tưởng tượng, mà là một lầu thương nghiệp kiểu cũ bình thường không có gì lạ.

"Thôi, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy."

Hắn nói thầm rồi đi qua hàng rào gỗ để tiến vào thang máy lên tầng bốn. Cuối cùng rốt cuộc hắn cũng đến được mục tiêu của chuyến đi này, "Văn phòng Luật sư GOODMAN".

Trước khi đi vào hắn cởi giày ra, từ trong bít tất lấy tiền ra nhét vào túi, lại chỉnh lại dáng vẻ cho thật tươm tất rồi mới ấn chuông cửa.

"Ai đó?" Bên trong một người đàn ông hỏi.

"Alexandre Tống, ngày hôm qua đã điện thoại hẹn trước." Tống Á đáp.

Một người đàn ông da trắng còn đang ngái ngủ ra mở cửa: "Tôi thu phí anh biết chứ." Hắn để Tống Á vào cửa hỏi.

"Nơi này là văn phòng luật sư phải không?"

Tống Á giật mình nhìn về phía căn phòng nhỏ trước mặt chỉ có một cái bàn công tác, hai cái ghế và một cái tủ đựng hồ sơ, ngoài ra không còn thứ gì nữa.

Người đàn ông da trắng khoảng hơn ba mươi tuổi ngồi xuống sau bàn làm việc, chỉ lên hai giấy chứng nhận treo trên tường: "Không sai, tôi chính là GOODMAN, mời ngồi. Ngày hôm qua anh có nói trong điện thoại là có vấn đề về bản quyền cần giải đáp phái không nhỉ? Chúng ta bắt đầu thôi, không lãng phí thời gian của cả tôi và anh."

Tống Á cảm giác gã luật sư trước mặt này chỉ sợ mình quay người rời đi mà mất mối làm ăn.

Tống Á nhìn giấy chứng nhận trên tường, không phát hiện được vấn đề gì liền trực tiếp hỏi: "Có thể mạo muội hỏi một chút hay không, tại sao anh lại mở văn phòng luật sư ở đây?"

"Ở đây có những người làm ăn kinh doanh, và người Trung Quốc kiện cáo các vấn đề về ly dị và kế thừa tài sản thì không thích thuê người của mình." Goodman trả lời.

Ồ, nghe qua thì cũng có vẻ hợp lý: "Nhưng tôi có vấn đề về bản quyền..." Tống Á lại hỏi.

"Bản quyền tôi cũng biết!" Goodman có chút không kiên nhẫn, lấy ra đồng hồ hẹn giờ nhỏ đặt lên trên mặt bàn, thản nhiên nói: "Bắt đầu tính giờ."