Chereads / Chicago 1990 / Chapter 7 - Chương 7: Thiên khải*

Chapter 7 - Chương 7: Thiên khải*

(*)(*): trong quan niệm Ấn Độ có nghĩa là Brahma, cái ngã, ở đây có nghĩa là nhân vật nhận được chỉ dấu từ một đấng thần bí, huyền nhiệm về đường đi sắp tới của mình.

Tiếng nói chuyện cách cánh cửa ngày càng gần, Tống Á vội vàng bước nhẹ chân, lặng lẽ lui về đường cũ.

Sau khi xuyên không đến đây, hắn đã đi dạo qua cửa hàng thuê băng đĩa mấy lần. Ngoại trừ minh tinh siêu cấp hay băng cassette được đóng gói sang trọng thì giá của một băng cassette cũng không vượt quá năm đô. Nếu bán hết toàn bộ bảy nghìn băng thì sẽ thu về ba nghìn năm trăm đô la, đấy là còn chưa trừ bất kỳ chi phí nào, khó trách người trong văn phòng hét lớn "Chúng ta xong rồi."

"Nói như vậy..."

Tống Á thầm giấu mình ở trong bóng tối đài DJ, nhìn về phía sân nhảy. Nơi đó vẫn ồn ào như trước, hình dáng thân thể của cả nam lẫn nữ đều được đèn flash bao trùm lên một lớp ánh sáng tinh khiết. Đạo diễn bảo bọn họ nhảy thì bọn họ nhảy, mồ hôi chảy ròng ròng. Bọn họ tập trung đến nỗi chẳng có ai để ý đến việc phải lau đi chúng.

Nụ cười thuần khiết của Emily không còn sự vui vẻ như thường ngày. Đạo diễn bảo dừng, nó nhanh chóng cúi người, hai tay chống lấy đầu gối thở hổn hển, tuổi nó còn quá nhỏ, nên thể lực rất nhanh không thể chống đỡ nổi.

Connie đã sớm cởi áo khoác ra, trên người có một hai đồ dạ hội thuê ở cửa hàng second-hand sáng nay. Khi người quay phim cố ý đẩy ống kính đến phần hông của cô, cô lập tức phối hợp lắc chiếc mông bự như máy motor chạy bằng điện.

Sau khi không ngừng hoạt động quai hàm, mặt Aiur đã sưng đỏ bừng và bộc phát ra kỹ thuật beatbox khảo nghiệm khả năng hô hấp của con người. Trừ beatbox ra, vì duy trì cuộc sống, anh ta còn phải dùng gần như tất cả thời gian còn lại làm phục vụ cho một nhà hàng nào đó.

Nhân vật chính - Lowry nắm lấy Microphone vung vẩy, bày ra các kiểu dáng mà cậu ta tự nhận là ngầu và đẹp trai nhất. Hai năm trước được công ty âm nhạc nhìn trúng, cậu ta đã lựa chọn bỏ học. Sau đó phần lớn thời gian đều nỗ lực luyện tập biểu diễn những bài hát có ca từ buồn tẻ, chơi bóng rổ được coi như là trò giải trí duy nhất của cậu ta. Trong album mới phát hành, hơn mười bài hát đều do cậu ta tự mình viết.

Tony đứng bên cạnh nhìn về phía sân nhảy, trong ánh mắt hiện lên sự vui vẻ và mơ ước. "Phát tài", "Thăng chức nhanh", "Rời khỏi khu ổ chuột đáng chết này", là những từ mà mấy ngày nay hắn thường xuyên treo ở bên miệng. Sau khi Tống Á nghe được thường sẽ châm chọc ở trong lòng, giấc mộng nho nhỏ này của cậu ta sẽ thực hiện được khi trở thành người hầu của người khác, thế nhưng mà...

Tống Á lại nhớ đến những trải nghiệm của mình trong tuần trước.

Tuần đó, ETngã xuống vệ đường cách nhà hai con phố, người trúng năm vết đạn. Tống Á và Tony đến nơi chôn cất ET đặt bó hoa, nghe nói bang phái của ET thề sẽ trả thù. Thế nhưng điều đó có thể giúp ích được gì, ngoài việc khiến người dân xung quanh càng thêm sợ hãi thì chỉ khiến trên dây điện nhiều hơn mấy đôi giày mà thôi.

Lúc luyện tập cho dàn nhạc, Tống Á vẫn gõ sai âm cái kẻng tam giác. Hắn miễn cưỡng tỏ vẻ đáng thương dưới sự tức giận của cô dạy Âm nhạc để bảo vệ học phần. Sau đó Toán học cũng gặp phải khó khăn. Nội dung ở lớp cao cấp dạy học cả có vi phân và tích phân, sức cạnh tranh của bạn học cùng lớp cũng tăng lên nhanh chóng. Vì vậy, hắn không có khả năng nhẹ nhàng đạt điểm cao như ở chương trình học tiêu chuẩn.

Từ khi cái biệt danh APLUS này lan ra, Tống Á bình thản tiếp nhận. Những người giễu cợt và xúc phạm thật sự đã ít đi, nhưng vấn đề lớn nhất của các trường công chính là không thể khiến người ta an tĩnh mà nhẹ nhõm học tập. Muốn tìm một chỗ yên lặng xem sách một lát, không phải là bị một đám lưu manh vội vã đuổi theo, thì chính là không cẩn thận phá vỡ chuyện tốt của đôi uyên ương nào đó.

Ngày hôm qua, dưới sự dẫn dắt của dì Tô Thiến, cả nhà phân công nhau, sáng sớm xuất phát đi xếp hàng ở cửa nơi tổ chức từ thiện nhận lấy đồ quyên góp miễn phí. Tống Á cầm vé chờ lấy đồ ăn đến năm tiếng, hắn mới đến được chỗ phát đồ. Nơi đó, chỉ lộ ra một cái cửa thu ngân để đưa đồ qua, họ đưa cho hắn một gói bột mì vừa đủ cho cả gia đình ăn trong một tuần. Sau đó cả nhà tập hợp ở cửa giáo đường, lại lần nữa đứng xếp hàng dài để lấy bữa cơm trưa đạm bạc gồm bánh mì và súp miễn phí. Buổi chiều, bọn họ lại tập hợp xếp hàng, cuối cùng chờ trước khi Walmart đóng cửa thì nhanh chóng xử lý số trứng gà đã quá thời hạn và các loại thịt giảm giá. Màn đêm buông xuống, cả một gia đình không có lấy một chiếc xe. Mỗi người bọn họ phải vác theo bao lớn bao nhỏ, xếp hàng nửa giờ để chờ xe bus về nhà.

Sau khi đã vượt qua thời kỳ thích ứng sau khi xuyên không, Tống Á cảm giác mình không còn muốn rời khỏi đây nữa, mà đã bị loại cuộc sống không chút hy vọng này nhanh chóng đồng hóa. Cứ như thế qua một năm rưỡi, đến lúc đó chỉ cần có tiểu minh tinh ngoắc ngón tay với hắn, hắn sẽ tuyệt đối không chịu được hấp dẫn. Lúc ấy coi như là làm người hầu cũng được, dù sao thì vẫn tốt hơn tiếp tục ở lại nơi này. Chứ nếu ngày nào đó nhất thời xúc động mà đi buôn lậu thuốc phiện thì...

"Được rồi, kết thúc công việc!"

Bốn giờ đã qua, đạo diễn tuyên bố MV đầu tiên của Lowry chính thức quay hình xong. Trong sàn nhảy mọi người phát ra một tiếng hoan hô.

"Cảm ơn anh Tony, anh thật tốt."

Bạn gái trước của Tony xông về phía trước leo trên người Tony, liên tục hôn mặt của hắn.

"Chút lòng thành." Tony vẫn đang có cảm giác lâng lâng, vui sướng: "Còn chưa đến giờ, chúng ta tìm một chỗ..." Anh ta hào hứng tháo tai nghe xuống, trực tiếp kéo đối phương tìm địa điểm để...

Connie nhìn qua bóng lưng hai người lại trợn tròn mắt lần nữa. Cô ta giao Emily đang mệt mỏi đến không chịu được ở trong lòng vào tay Tống Á: "Mặc kệ bọn họ làm cái khỉ gió gì, mày đi theo giúp tao trả lại quần áo." Chị ta vừa mặc áo khoác vừa nói.

Như lúc tan cuộc khi xem xong phim, đám người chào hỏi nhau đơn giản rồi bắt đầu rời đi.

Tống Á quay đầu trông thấy Lowry và Aiur đang nói chuyện với hai vị cao tuổi người da đen, một béo một gầy. Căn cứ vào giọng nói, Tống Á xác định được chính là hai người vừa nói chuyện trong văn phòng bị hắn ngẫu nhiên nghe lén được.

Gã béo là người đàn ông giọng trầm vừa rồi, theo cách nói chuyện có thể phán đoán ra thân phận của ông ta chắc là ông chủ của Công ty Đĩa Nhạc. Lời nói và cử chỉ của ông ta có cảm giác là nhân vật lớn. Bộ âu phục hồng nhạt mặc ở trên người ông ta cũng không hiện ra nửa phần hơi thở của phụ nữ. Dây chuyền vàng lớn, nhẫn vàng, đồng hồ vàng, ba món đồ tiêu chuẩn của người da đen không thiếu một cái nào.

Còn người bí ẩn kia chắc là người đại diện của Lowry, mặc âu phục tối màu được cắt may vô cùng vừa người, ăn nói văn nhã, nhìn qua liền biết là mẫu người cổ hủ.

Bây giờ Lowry và Aiur khẳng định không có thời gian để ý đến mình, Tony rõ ràng không cần đợi thêm nữa. Tống Á liền ôm Emily, đi ra ngoài cùng Connie rời đi.

"Này, APLUS!"

Đi ra ngoài cửa, Tống Á thấy Ống Giảm Thanh Muffler đang giúp những người quay phim vận chuyển thiết bị, mấy người chào hỏi qua loa. AK từ bên trong đuổi theo ra, gọi bọn họ lại.

"Connie còn ở đó không? Qua đây! Tất cả đều qua hết đây."

AK gọi Tống Á và Connie đến bên cạnh, dùng thân thể che ánh mắt của những người khác, từ trên tay cầm một xấp hai mươi đô la rút ra ba tờ trong đó, một cho Connie, một cho Tống Á, "Cô bé Emily cũng có." Anh ta cười cầm một tờ cuối cùng nhét vào trong bàn tay nhỏ của Emily.

"Không phải là tất cả mọi người đều có sao?" Connie nhét tiền vào trong ngực.

"Chỉ người mình có thôi, cho những người kia được lộ mặt ở trong MV đã là không tệ đối với bọn họ rồi." AK trả lời.

"A..." Tống Á cảm giác chính mình có chút không công mà hưởng lộc: "Nhưng tôi không nhảy, tiền này..." Hắn đưa tiền trả lại cho AK.

"Ha ha ha, Tony nói không sai, chỗ này của mày có chút vấn đề." AK cười, chỉ vào cái trán của Tống Á một cái: "Đừng phạm sai lầm ngu xuẩn nữa, tiền cũng không phải là của tao, mày lại là anh em của Tony, chúng ta chính là người một nhà, mọi người giúp nhau một chút cũng là phải đạo, OK?"

"Anh đừng để ý đến nó."

Connie lườm Tống Á một cái: "Nói cảm ơn đi." Connie dạy Emily nói lời cảm ơn: "Chúng ta đi, hôm nay tao muốn đi mua sắm!" Cô vui thích hét lớn.

"Em muốn mua váy công chúa!" Emily cũng hét theo cô.

Tống Á chỉ có thể nắm chặt tiền rồi tạm biệt AK, sau đó đi đến sân ga chờ xe bus với Connie.

Hai mươi đô la xem như là một khoản tiền lớn nhất hắn nắm giữ từ khi xuyên không đến nay. Đương nhiên nói hai mươi đô la là khoản tiền lớn cũng không hề sai. Bây giờ chợ đen ở Trung Quốc một đô la đại khái có thể đổi được mười tệ, hai mươi đô la là một tháng tiền lương của người bình thường ở Trung Quốc.

Cửa hàng second-hand cung cấp cho thuê đồ dạ hội có quy mô không nhỏ.

"Váy công chúa!" Emily từ trên người Tống Á trượt xuống đất, nhanh chóng chạy về phía mục tiêu của mình.

"Mày đi xem nó đi, tao đi thay quần áo." Connie đi vào bên trong phòng thay đồ.

Tống Á đi theo Emily qua một loạt dãy áo công chúa, đột nhiên cảm thấy hình như đã gặp qua tình cảnh này ở đâu rồi.

"Nhưng rõ ràng cửa hàng này mình chưa từng đến mà?"

Lòng hắn nghi hoặc, khóe mắt bỗng nhiên quét đến một bộ Tây phục hồng nhạt treo trên tường, hơi giống bộ ông chủ của Lowry mặc vừa rồi.

"Hả?"

Hắn liều mạng nhớ lại, đột nhiên sờ vào hai mươi đô la trong túi: "Hai mươi đô la, mua sắm, âu phục hồng nhạt, nam giọng trầm, người đọc rap... Hợp lại một chỗ, chính là..."

Cơ thể của hắn rung mạnh, như là gợi ý của trời cao, vô số hình ảnh MV và tiết tấu cảm giác mạnh, người đọc rap và âm nhạc trong chớp mắt nhảy vào trong đầu hắn.

I'm Gonna Pop Some Tags, only got Twenty Dolr S in my pocket

I'm, I'm, I'm Hunting, Looking for A Come up

This is F*cking Awesome!

"Nơi này là Thrift Shop! Nơi này là! Cửa hàng Second-hand!"