Chereads / Chicago 1990 / Chapter 5 - Chương 5: Không thể đi làm

Chapter 5 - Chương 5: Không thể đi làm

Này! Này!

Chẳng có thứ gì dễ khiến người ta khuất phục như súng, tên đối diện vừa rồi còn mắng chửi hùng hùng hổ hổ trong nháy mắt đã trở nên sợ hãi, gã xòe hai bàn tay ra hướng về phía Tony tỏ ra rằng mình không có ý tấn công, hét lớn: "Bình tĩnh, bình tĩnh!"

Lúc này chỉ còn tên đại ca vẫn cứng đầu không chịu khuất phục. Gã không ngừng hít thở sâu, trừng mắt nhìn Tony, thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua khẩu súng trên thắt lưng của mình.

"Có gan thì bắn đi, nger*."

(*) Viết tắt của nigga, nigger, từ lóng dùng để chỉ người da đen với nghĩa khinh miệt. Sau này, các rapper da đen thường sử dụng từ này để nhắc mọi người về sự phân biệt đối xử mà người da đen phải chịu, hoặc đơn giản là trêu đùa, chế giễu lẫn nhau.

Tony hất hàm về phía đối phương thách thức, đồng thời cố ưỡn cái bụng béo của mình về phía tên đại ca. Cây súng đang nằm vắt vẻo trên thắt lưng cậu ta cũng vì thế mà cách cánh tay của đối phương càng lúc càng gần.

Tất cả mọi người đang chơi trong sân bóng đều đã phát hiện ra phía bên này có điều gì đó không ổn. Âm thanh đập bóng ngừng lại, không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, bảy giây này, thời gian dường như bị ngưng đọng.

"Bỏ đi, thôi bỏ đi."

Hai gã đàn em nhận thấy tình huống đang trở nên nguy hiểm, vội vàng nắm vai gã đại ca kéo ngược trở lại "Chúng ta đi, đi thôi." Tên đại ca khịt mũi một cái, cuối cùng thở phì một hơi, để mặc gã đàn em kéo lui về sau.

"Đồ đàn bà, cút đi! Sau này đừng để tao nhìn thấy mày xuất hiện ở đây nữa!"

Lowry Bé lúc này mới từ sau lưng Tony lách ra nói chêm vào một câu, tiện tay ấn lên đầu tên đại ca kia một cái.

Hành động này của Lowry đã khiến cho tên đại ca tức đến mức gân xanh nổi từng cục trên trán. Tròng mắt hắn đỏ ngầu, trông y như một con dã thú có thể nuốt chửng người đối diện bất cứ lúc nào. Hai gã đàn em ra sức nài ép lôi kéo, chật vật mãi mới kéo được hắn đi ra khỏi tầm mắt của đám đông.

"May là không xảy ra điều gì ngoài ý muốn…"

Tống Á thở phào một hơi, việc vừa xảy ra quả thực quá căng thẳng. Hắn không dám tưởng tượng nếu tên đại ca thực sự có can đảm rút súng trên thắt lưng của Tony thì sự việc tiếp sau đó sẽ trở nên như thế nào. "Nước Mỹ thật đúng là quá nguy hiểm." Hắn âm thầm mỉa mai.

Tony xắn áo lên, che đi khẩu súng rồi hướng về đám người bên trong sân bóng đang xem náo nhiệt, quát: "Không có gì cả, OK?"

Những tiếng đập bóng lại một lần nữa vang lên, Lowry Bé lao đến chỗ AK cười nói: "Thể lực hồi phục chưa? Hồi phục rồi thì chúng ta tiếp tục chơi."

Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của AK, cậu ta lại quay sang chỗ mấy người khác hô: "Đội hình không thay đổi chứ?"

"Không thay đổi, Alex..." Tony ra hiệu với Tống Á.

"Vẫn chơi nữa à? Nếu như ba tên kia tìm người quay lại trả thù thì phải làm sao?" Tống Á kinh ngạc nói, Tony và Lowry Bé vẫn còn dám ở lại đây chơi bóng, lá gan của bọn họ thật là lớn!

"Ngậm cái miệng của mày lại." Tony đến gần, thì thầm qua kẽ răng.

"Được thôi." Tống Á không còn cách nào, đành phải đi đến đỉnh vòng cung chuẩn bị tư thế, một lần nữa đối đầu với Lowry Bé.

Người chơi bóng trong sân bây giờ đã ít đi so với lúc trước rất nhiều. Tống Á để ý thấy có thêm mấy người nữa đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, "Hẳn là họ đều ngửi thấy mùi nguy hiểm chăng?" Hắn cảm giác mình bây giờ có chút thần hồn nát thần tính, cứ cảm thấy chỗ ngoặt của sân bóng lấp ló vài bóng người, hoặc là từ mặt đường xa xa mơ hồ vọng đến tiếng còi cảnh sát, tất cả những thứ ấy làm thần kinh hắn căng lên.

"Hử? Không đúng..."

Bỗng hắn để ý thấy rằng, Lowry Bé không dùng hết sức, không hề có pha bóng đột phá nào, sự linh hoạt cũng giảm đi so với bình thường, dẫn bóng cũng không được mềm mại.

Không, mà hình như tất cả mọi người đều bất thường thì phải.

Tuy rằng ai cũng giả vờ như không có gì, nhưng họ đều ít nói hơn, động tác cũng trở nên cứng nhắc hơn một chút. Ống Giảm Thanh giống như tính cách thường ngày của mình, không thể che giấu đi cảm xúc, ánh mắt không kiềm chế được thỉnh thoảng lại liếc ra bên ngoài lưới sắt.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, khóe miếng Tống Á khẽ nhếch lên. Các bạn da đen hóa ra cũng "Thích giữ thể diện" mặc dù không giống với cách của người Trung Quốc cho lắm, nhưng sự tinh tế của họ cũng khá dễ thương.

Sau bốn, năm mươi phút cầm cự khó khăn trên sân bóng, dưới khung bóng rổ đột nhiên vang lên tiếng chuông điện tử 'tích tích tích…'

"Thật xin lỗi."

AK đi tới đống quần áo lần mò lấy ra một chiếc máy nhắn tin, xem xong tin nhắn, anh ta lập tức quay về phía Lowry Bé hô to: "Ông chủ thông báo đang có việc gấp, cần chúng ta về xử lý!"

"Thôi được rồi!" Lowry ném bóng cho Tống Á, nói với Tony: "Xem ra lần này chỉ có thể chơi đến đây thôi, lần sau lại tiếp tục."

"Được thôi." Tony ôm lấy cậu ta, đấm nhẹ lên chiếc áo ba lỗ sau lưng Lowry, nói: "Mày biết cách liên lạc với tao như thế nào rồi đấy, cứ gọi là tao sẽ có mặt."

"Ừ, cảm ơn về ngày hôm nay." Lowry cũng ôm Ống Giảm Thanh và Tống Á để chào tạm biệt.

"Chuyện của mày cũng chính là chuyện của bọn tao." Tony nói.

Lowry Bé vỗ vỗ mạnh lên lồng ngực của mình.

Mọi người chia nhau rời khỏi.

Trong khi chờ Ống Giảm Thanh khởi động ô tô, Tony cũng giấu kín khẩu súng ngắn xuống dưới ghế. Tảng đá đè nặng trong lòng Tống Á cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ.

"Anh làm sao vậy? Chuyện xảy ra xong rồi mà vẫn còn muốn đứng lại đó xem cảnh tượng náo nhiệt à?"

Tony quay đầu lại trách móc: "Lần sau mà còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì mày phải là người đầu tiên xông tới, cùng bọn tao nhất trí hành động, biết chưa? Nếu không thì sau này mày sẽ bị cô lập đấy."

Cô lập thì cô lập, Tống Á xuyên không đến đây chưa từng nghĩ tới sẽ làm anh em bạn bè với họ. "Tại sao vậy?" Cậu hỏi vặn lại, "Tại sao chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải động tới súng? Làm quá lên như vậy là vì cái gì? Có đáng không?"

Cả Tony và Ống Giảm Thanh đều không trả lời, một lúc sau, Ống Giảm Thanh mới buông ra một câu: "Không có học bổng thì đừng mơ đến việc học đại học."

"Bọn tao không theo các băng đảng cũng không đụng chạm tới thuốc cấm, chuyên tâm chơi bóng bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc vì cái gì?" Tony giải thích: "Còn không phải để được trường đại học chọn, đưa học bổng tới và mang bọn tao rời khỏi cái vùng đất quái quỷ này! Mày nghĩ rằng bọn tao thích giống như lúc nãy đánh nhau, ra vẻ ta đây trên phố sao?"

"Cuối cùng thì sao? Không có một đội bóng trường đại học nào cần bọn tao, thậm chí đến cả một trường cao đẳng cộng đồng cũng không."

"Không học đại học, sau này ra trường bọn tao làm được cái gì? Đi làm đêm ở K? Hay là ra khu phố thương mại quét dọn nhà vệ sinh?"

"Đều không được, Lowry Bé là cơ hội tốt nhất của bọn tao, lần này nhất định phải nắm chắc."

"Chờ đến lúc album của nó chính thức được bán ra, đến lúc đó nó sẽ cần rất nhiều, rất nhiều người giúp, nó sẽ cho chúng ta theo, nó đã hứa." Trong mắt Tony hiện ra một tia khát khao, "Tao cùng Lowry quen biết nhau từ nhỏ, nếu nó giàu lên, đến lúc đó cho chúng ta cơm no rượu say thì không có gì là lạ cả…"

Tống Á nghe có chút mơ hồ, "Anh nói nhiều như vậy nhưng Lowry Bé đã đồng ý cho anh một công việc cụ thể nào chưa?"

"Tại sao tao lại có một đứa em trai ngu xuẩn như vậy!"

Tony mắng: "Mày thật sự đạt điểm A+ trong kỳ thi sao? Nhưng mày có chắc chắn được học bổng không? Tao và Lowry Bé là bạn bè! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu..."

"What the f*ck! Là anh ngu xuẩn hay là tôi ngu xuẩn!?"

Tống Á kinh ngạc, dựa vào cái gì mà người khác có tiền thì sẽ cho anh cùng tiêu?

Ừm, vậy mà hóa ra Tống Á ngu thật. Qua lời giải thích của Tony, cuối cùng cậu cũng hiểu ra.

Thì ra, cộng đồng người da đen chính xác là có "truyền thống" về phương diện này. Bởi vì con đường làm ngôi sao giải trí và ngôi sao thể thao là con đường mà những người da đen nghèo có thể đi lên nhanh nhất, nên các ca sĩ, ngôi sao nào giàu lên sau một đêm, bọn họ có trách nhiệm phải đưa những người anh em họ hàng thân thích đã từng cùng chịu khổ đi lên. Cái gọi là có tiền cùng nhau tiêu xài có chút phóng đại, nhưng nếu như Lowry Bé thành công và đồng ý dẫn theo cả Tony lẫn Ống Giảm Thanh thì cuộc sống của họ thực sự sẽ thay đổi.

Dĩ nhiên, không phải đi theo cậu ta thì sẽ chỉ việc ngồi không hưởng thụ, chẳng phải làm gì. Bọn họ vừa phải kiêm làm vệ sĩ nghiệp dư, vừa giúp Lowry Bé gọi cơm hộp, cùng chơi trò chơi, làm chân sai vặt, hoặc giống như hôm nay chiến đấu bảo vệ chủ nữa. Ồ! Nếu vậy thì cũng rất nhiều việc phải làm nhỉ.

"Chờ một chút, cho em nghĩ thêm chút đã."

Tư duy quán tính của người Trung Quốc trong đầu Tống Á từ từ quay lại. "Như vậy có nghĩa là, nếu như Lowry gặp vận may, công ăn việc làm hắn có thể cho hai người chính là... Người hầu?"

"Là anh em, bạn bè." Tony sửa lại lời nói của Tống Á.

"Nói dễ nghe một chút là anh em, nói khó nghe một chút thì là người hầu, tuỳ tùng, không phải sao?" Tống Á âm thầm nhổ một bãi nước bọt. "Đúng rồi còn gì."

Nhưng hắn nghĩ đến một khả năng khác, "Nếu như Lowry Bé không thành công thì sao? Nếu như anh ta cảm thấy biểu hiện của anh hôm nay quá bốc đồng, ngược lại sợ không dám cho anh theo bên mình thì sao? Lowry phải nghe theo lời ông chủ, đúng không? Nếu như ông chủ của anh ta không đồng ý mang hai người bọn anh theo bên mình thì sao?"

"Chậc…"

Tony cùng Ống Giảm Thanh nhìn nhau một cái, "Nếu quả thật là như vậy..." Tony lẩm bẩm nói: "Vậy chúng ta chỉ còn lại một con đường là gia nhập các băng đảng rồi." Gương mặt cả hai bỗng chốc trở nên ảm đạm.

" Suy cho cùng, là hai người không muốn đi làm thuê chứ gì?" Tống Á coi như là đã hiểu rõ, nói thầm trong lòng.