Năm người tuyết tí hon trắng tinh vung hai tay, xếp thành một vòng tròn nhỏ, nhảy múa trên mặt bàn như vây quanh một đống lửa trại, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh. Đối với những người bình thường, cảnh tượng trước mắt thật sự rất thần kỳ.
Ngoài những kỵ sĩ chiến đấu không ngơi nghỉ ngoài chiến trường, điều khiến con người có thể chiếm cứ một vị trí trên đại lục này chính là sự kiêng dè của các chủng tộc khác đối với pháp sư nhân loại hùng mạnh. Trước kia, khi cuộc chiến tranh chủng tộc vẫn còn diễn ra, các pháp sư thường xuyên trở thành nhân tố thần kỳ thay đổi cục diện cuộc chiến.
Sau khi chiến tranh kết thúc, hoàng thất của đế quốc Loss lại càng nâng cao vị trí của các pháp sư, thiết lập tháp pháp sư, phong các pháp sư có thực lực mạnh mẽ thành pháp sư Puja – những người mang địa vị đặc thù của đế quốc.
Do đó, nhân loại vốn khá kính sợ đối với các pháp sư. Hơn nữa, tuy thành Chaos không nằm trong khu vực quản hạt của đế quốc Loss, song địa vị của nhân loại ở thành Chaos cũng được bảo đảm phần nào nhờ vào sự chống lưng của đế quốc Loss hùng mạnh.
Giờ đây, thấy Crassus mặc áo pháp sư thực hiện ma pháp, trong lòng các vị khách đều có phần tôn kính, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Amy. Ngay cả người lớn như họ còn cảm thấy thích thú trước sự thần kỳ của ma pháp, vậy thì chắc chắn Amy mới từng tuổi này sẽ càng phấn khích biết bao nhiêu.
"Nhưng mà người tuyết tí hon của ông biết ca hát không?" Nhìn người tuyết tí hon đang nhảy múa trên bàn, cô nhóc không mấy tò mò, chỉ nhún vai hỏi.
Vịt Con Xấu Xí cũng hiếu kỳ nhìn sang, nhưng ngay sau đó lại mất hứng rụt đầu về, tỏ rõ thái độ chướng mắt.
"Ca… Ca hát ư?" Crassus sửng sốt trong chốc lát rồi lại nhìn người tuyết tí hon đang nhảy múa trước mặt mình. Làm thêm những động tác khó khăn hơn nữa thì cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là ca hát thì đúng là làm khó ông ta thật rồi, năm xưa ông ta còn từng bị thầy giáo đánh cho một trận vì tội niệm chú khiến phép thuật không linh nghiệm cơ đấy. Vì thế, ông ta đành cười lắc đầu nói: "Cô nhóc, người tí hon được tạo ra bằng ma pháp thì không thể ca hát được đâu."
Nghe vậy, các vị khách cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Không ngờ người tí hon biết nhảy múa vẫn không đủ khiến Amy hài lòng, yêu cầu phải biết ca hát này của cô nhóc hình như hơi quá đáng thì phải, ngay cả ông pháp sư già kia cũng đã nói là người tí hon không thể ca hát được còn gì.
"Nhưng mà người tí hon của cháu biết ca hát đấy! Hơn nữa, người tí hon của ông xấu quá đi mất!" Amy lắc đầu, khinh bỉ nhìn người tuyết tí hon không có mắt mũi miệng của Crassus.
"Người tí hon vừa biết ca hát vừa biết nhảy múa ư? Không thể nào, chắc chắn không, không thể tồn tại trên đời này được đâu." Ông ta lắc đầu, không tin lời cô nhóc.
Biểu cảm của mấy thực khách cũng đầy vẻ khó tin. Trừ phi là chủng tộc người tí hon mới toanh chưa từng xuất hiện trên đại lục, nếu không, tìm đâu ra một người tí hon vừa biết ca hát lại vừa biết nhảy múa cơ chứ?
Trong nhà bếp, McGonagall khẽ cong môi, rất hài lòng về hiệu quả của bài học dạy Amy cách tránh bị dụ dỗ lúc trưa. Bây giờ cô nhóc nhà mình chuẩn bị khoe món đồ chơi mới, gã lại càng cảm thấy thú vị hơn bao giờ hết.
"Được rồi, nếu mọi người đã không tin, cháu sẽ cho mọi người xem người tí hon biết ca hát mà cha đã biến ra cho cháu." Amy bất đắc dĩ nói, khom lưng ôm hộp âm nhạc ra khỏi tủ, nhẹ nhàng đặt lên quầy.
Tất cả mọi người tò mò thò đầu ra nhìn, vừa nhìn thấy hộp âm nhạc trên quầy, mắt ai nấy đều không khỏi sáng bừng lên.
"Đẹp quá!" Một cô gái ngồi gần quầy không nhịn được khen ngợi, miệng cũng hơi há hốc ra. Một quả cầu thủy tinh trong suốt được đặt trên bệ gỗ, bên trong còn có một cô bé tộc tiên xinh đẹp, tay cầm một món nhạc cụ tí hon, trông vô cùng tinh xảo cầu kỳ, khiến người ta không thể dời mắt.
"Ồ…" Các vị khách khác đều có vẻ mặt trầm trồ tương tự. Tuy đây không phải là thứ lấp lánh ánh vàng gì, nhưng chỉ riêng bán cầu thủy tinh trong suốt không lẫn tạp chất kia thôi đã đủ khiến mọi người phải thán phục rồi.
Ấy thế mà McGonagall lại lấy loại thủy tinh tinh khiết ấy làm thành một món đồ chơi xinh đẹp cho Amy. Họ không tài nào tưởng tượng nổi trên đời lại có người cưng chiều con gái đến mức này.
So với cô bé tộc tiên váy tím trong bán cầu thủy tinh, mấy người tuyết tí hon nhảy múa trước mặt Crassus trông có vẻ bủn xỉn hơn nhiều, điệu nhảy vốn rất đáng yêu cũng trở nên buồn cười.
"Thứ này đâu phải dùng ma pháp để biến ra!" Vừa thấy chiếc hộp âm nhạc, Crassus đã xác định bên trong không có chút dao động ma pháp nào, xem ra ông chủ McGonagall đã cố ý lừa Amy. Tuy vậy, ông ta cũng không định vạch trần, hành vi của gã không khiến ông phản cảm chút nào, ông ta biết, gà trống nuôi con thực sự là không dễ dàng chút nào.
"Nhưng thứ này thật sự biết ca hát sao?" Ông ta nghi ngờ hỏi. Ngay cả dao động ma pháp cũng không có, cô bé tộc tiên tí hon bên trong hộp âm nhạc này rõ ràng chỉ là con rối gỗ, sao có thể nhảy múa, rồi lại còn ca hát cơ chứ?
Các thực khách xung quanh cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào hộp âm nhạc. Tuy món đồ chơi trước mắt rất xinh đẹp, nhưng lúc nãy Amy nói người tí hon của cô nhóc biết ca hát, không biết là thật hay giả.
"Đương nhiên là biết ca hát rồi!" Cô nhóc nhấn nút bên hông hộp.
"Cô bé hái nấm…" Ánh sáng bảy màu sáng lên quanh viền hộp, tiếng hát êm tai lại vang lên, hơn nữa cô bé tộc tiên bên trong cũng bắt đầu cử động, vừa kéo nhạc cụ vừa xoay tròn, trông vô cùng sống động, cứ như là người tí hon thật sự.
"Sao… Sao lại thế được!" Crassus trừng mắt nhìn cô bé tộc tiên đang ca hát. Tuy ông ta có thể cảm nhận được nguồn năng lượng dao động rất nhỏ, song đó tuyệt đối không phải là ma pháp. Nhưng nếu không phải ma pháp, sao người tí hon này lại có thể ca hát và nhảy múa cơ chứ?
Hơn nữa, vừa rồi ông còn thề thốt phủ định việc này tận ba lần liên tiếp. Bây giờ người tí hon của Amy không chỉ biết ca hát, tiếng hát lại còn rất êm tai, trong trẻo hệt như như một tiếng ngâm nga vui sướng của một cô bé tộc tiên thật sự, khiến ông ta không khỏi xấu hổ.
Sống đến chừng này tuổi đầu rồi, từ hơn một trăm tuổi đến nay, ông ta ít khi phát biểu ý kiến về bất cứ chuyện gì, không ngờ hôm nay lại thua trong tay một cô nhóc miệng còn hôi sữa.
Nếu không phải lớn tuổi nên da mặt dày, có lẽ bây giờ ông ta đã cởi áo choàng pháp sư rồi tìm một chiếc lỗ mà chui xuống cho xong. Thật sự mất hết cả mặt mũi rồi! Ông ta chậm rãi rũ mắt, muốn khiến chuyện này lặng lẽ trôi qua, chắc mấy thực khách ở đây sẽ không khiến một lão già như ông mất hết sĩ diện đâu nhỉ?
"Không ngờ nó thật sự có thể ca hát! Hơn nữa còn hát rất hay nữa chứ! Nhưng đây là nhạc thiếu nhi phải không? Sao tôi chưa từng nghe thấy bài này bao giờ?" Cô gái bên cạnh nghe thấy tiếng ca lòng vui sướng xen lẫn chút tò mò.
Tiếng hát kỳ ảo duyên dáng, lời ca chỉ bảo trẻ còn phải vừa biết chăm chỉ làm việc vừa biết chia sẻ với người khác, đáng lẽ đây phải là một bài hát thiếu nhi rất nổi tiếng mới đúng, ấy vậy mà cô ấy lại chưa từng nghe thấy bài hát này bao giờ, thật kỳ lạ.
"Ông Râu Bạc ơi, ông xem này, Tiên Nấm Tí Hon vừa biết ca hát còn vừa biết nhảy múa nữa đấy. Người tuyết tí hon của ông chẳng thú vị chút nào cả, đúng không nào?" Amy tắt nhạc rồi nghiêm túc hỏi Crassus.
Nghe lời nói của cô nhóc, các vị khách xung quanh đều nhìn ông ta bằng vẻ kỳ quặc.
Cười nhạo một ông pháp sư già cũng không tốt cho lắm, song khi nhìn thấy ông ta muốn khoe khoang để được Amy sùng bái, cuối cùng lại bị món đồ chơi của cô nhóc đánh bại, môi của mấy người họ vẫn không nhịn được nhếch lên. Bây giờ bị cô nhóc hỏi vặn lại, thật không biết ông ta sẽ giải quyết thế nào cho phải.