Sargeras ngồi gần cửa nghẹn cười, vai run run, bịt chặt miệng mình, cố gắng không cho mình phát ra tiếng động, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được thở phì thành tiếng.
Nếu không phải kiêng dè thực lực đáng sợ của Crassus và quy tắc do Amy đặt ra, thì chắc lúc này hắn đã cười lăn cười bò rồi.
Thấy tên tộc quỷ bên cạnh đột nhiên bật cười, nụ cười trông lại còn đáng sợ thế kia, một vị khách gần đó chậm rãi dời sang chiếc bàn bên cạnh. Thà ngồi ghép bàn với người khác còn hơn ngồi gần tên quỷ dung nham này.
Cảm nhận được mấy ánh mắt tập trung trên người mình, dù Crassus có mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi. Ông ta cười gượng mấy tiếng, đang định nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, khiến chuyện này trôi qua một cách êm thấm, McGonagall đã bưng một bát cơm chiên Dương Châu ra đặt trước mặt ông ta, mỉm cười nói: "Cơm chiên Dương Châu của ông đây."
"Ông chủ McGonagall, cậu làm thế nào biến ra người tí hon vừa biết nhảy múa vừa biết ca hát vậy?" Thấy gã, mắt Crassus sáng bừng lên, lập tức đặt câu hỏi, thứ nhất là để dời sự chú ý của mọi người, thứ hai là vì chính ông ta cũng tò mò không biết rốt cuộc người tí hon này là thứ gì.
Ông ta cảm thấy đây không phải là ma pháp, bởi vì bên trong không có bất cứ nguyên tố ma pháp quen thuộc nào. Nhưng nếu đã không phải ma pháp, thì làm thế nào để giải thích cho hiện tượng người tí hon có thể vừa ca hát vừa tự chuyển động đây chứ?
Ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ của mọi người cũng đổ dồn về phía McGonagall. Rốt cuộc ông chủ McGonagall là người như thế nào? Không chỉ nấu ăn rất ngon mà còn có thể biến ra thứ tinh xảo thú vị đến thế, chẳng lẽ gã thật sự là một pháp sư rất tài giỏi sao?
"Đây không phải là loại ma pháp bình thường, còn phối hợp với những thứ khác nữa, nhưng nếu giải thích rõ thì rất phức tạp, có nói chắc ông cũng không hiểu đâu." Gã nghiêm túc nói với Crassus.
"Tôi… Đúng là có thể không hiểu thật." Ông ta cảm thấy mình bị khinh bỉ, nhưng vừa há miệng lại thấy lời gã nói cũng rất có lý. Cả đời ông ta chỉ biết tiếp xúc với ma pháp, do đó thật sự biết rất ít những chuyện khác.
Thậm chí, các mối quan hệ xã giao của ông ta cũng vô cùng tệ hại. Nếu không, với thân phận của ông ta, chỉ cần hô lên một tiếng, vô số thiên tài ở Lorde đã lập tức chạy ngay đến tháp pháp sư xin ông ta nhận làm học trò rồi, cần gì cả bó tuổi còn phải bôn ba bên ngoài như bây giờ.
Lại càng sẽ không rơi vào tình cảnh như hiện tại, tìm đủ mọi cách dụ dỗ con gái của ông chủ nhà hàng để có thể kiểm tra thiên phú, cuối cùng còn mất hết sĩ diện.
Thấy Crassus không có ý định hỏi tiếp, McGonagall xoay người vào nhà bếp. Gã đã chuẩn bị cả rổ kiến thức về hoạt động của máy móc mà không có cơ hội dùng. Tuy rằng đều là kiến thức chuyên ngành còn sót lại từ thời đại học, song lấy ra để lòe thiên hạ vẫn rất hiệu quả. Dù gì gã cũng từng tốt nghiệp từ trường đại học khoa học kỹ thuật nằm trong top 20 của thế giới cơ mà.
Amy mỉm cười ngọt ngào với McGonagall, mang chút vẻ khoe khoang trẻ con.
Gã nhìn bàn tay dính chút dầu mỡ của mình, không tiện xoa đầu cô nhóc, chỉ đành mỉm cười cưng chiều đáp lại cô nhóc rồi mới vào nhà bếp.
Biểu hiện của Amy có thể nói là không chút sơ hở, hoàn thành xuất sắc những lời gã đã dặn dò cô nhóc lúc trưa. Chịu liên tiếp mấy đả kích từ cô nhóc chắc cũng đủ khiến Crassus mất niềm tin vào cuộc sống này rồi.
"Bất kể ông chủ McGonagall có phải là pháp sư hay không, em vẫn cảm thấy anh ấy là một người rất giỏi." Harrison cắn một miếng bánh kẹp Thiểm Tây, thịt mỡ trên người không ngừng run run, vừa nhìn bóng lưng McGonagall vừa nhận xét.
"Anh đồng ý với chú." Gjergj đang lắc lư thịt mỡ khắp người ở phía đối diện cũng gật gù, không nhịn được ghé mắt nhìn hộp âm nhạc trong tay Amy, nói thầm: "Không biết ông chủ McGonagall có bán thứ này không nhỉ? Nếu Palmer mà thấy món đồ chơi này chắc thích lắm."
Những vị khách khác nhìn thân thể hai người cứ rung lắc như sóng biển cuộn trào, đều gật đầu trầm tư, cảm thấy McGonagall quả không phải là người bình thường.
Khó khăn lắm Sargeras mới có thể nhịn cười, mà càng buồn cười thì bụng lại càng đói cồn cào. Dù vậy, hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ thức ăn, chứ không sốt ruột thúc giục ông chủ, hở tí là đe dọa đập phá nhà hàng như trước đây.
Hắn nghĩ, ngay cả pháp sư cấp mười đến nhà hàng này cũng rơi vào cảnh khốn quẫn, hắn thì có xá gì chứ. Hơn nữa, tuy hắn hơi nóng tính, nhưng suốt năm mươi năm du lịch khắp đại lục lại chưa từng gặp phải nguy hiểm lớn lao nào, có thể thấy, thực ra hắn cũng rất biết tuân thủ phép tắc.
Sau khi ăn mấy miếng cơm chiên, thấy những vị khách khác đều bận đắm chìm trong niềm vui hưởng thụ ẩm thực, không rảnh chú ý đến mình nữa, lúc này Crassus mới lại quan sát Amy. Nhìn cô nhóc đang nằm nhoài người trên quầy, vừa xoa đầu mèo quýt vừa ngắm nghía cô bé tộc tiên trong hộp âm nhạc, tâm tư ông ta lại bắt đầu rục rịch.
Ông ta suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Cô nhóc, thực ra mấy thứ vừa rồi đều không quan trọng, nhưng cháu phải biết, trên đại lục Nolan này, thiên tai và nhân họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Vào thời khắc đó, chỉ những người có thực lực hùng mạnh mới có khả năng bảo vệ bản thân và những người bên cạnh. Ông chính là người có khả năng như thế, chẳng lẽ cháu không muốn học tập ma pháp để trở nên giống như ông, đủ sức bảo vệ những thứ mà cháu muốn bảo vệ sao?"
"Cháu muốn bảo vệ cha!" Amy nghiêm túc nghĩ ngợi một lát rồi quay sang nhìn McGonagall trong nhà bếp bằng ánh mắt vô cùng kiên định.
"Meo..." Vịt Con Xấu Xí ngẩng đầu kêu một tiếng, cố gắng gợi nhớ sự tồn tại của bản thân.
"Không bao gồm em đâu." Amy đè đầu mèo ta xuống.
"Meo meo..." Nó kêu hai tiếng tội nghiệp, giọng yếu ớt như rất đau lòng.
"Vậy là được rồi. Nếu muốn bảo vệ ai đó, điều đầu tiên cháu cần chính là phải có thực lực mạnh mẽ. Chỉ cần theo ông học tập ma pháp, cháu sẽ nhanh chóng có được khả năng này." Crassus mỉm cười gật đầu, cố gắng khiến mình ra dáng một người thầy hiền hòa đáng tin.
Tuy rằng hôm qua, những lời nói tương tự đã bị McGonagall từ chối thẳng thừng, song giờ đây, ông vẫn muốn xác nhận thử xem, liệu Amy có tư chất học ma pháp hay không. Nếu cô nhóc thật sự có tiềm năng tuyệt đỉnh, thích hợp kế thừa ma pháp của bản thân, thì dù McGonagall có đưa ra nhiều yêu cầu đến mấy, ông ta cũng sẽ cố gắng thỏa mãn gã. Dù sao đi nữa, ông ta chỉ còn vài năm tuổi thọ ngắn ngủi nữa thôi, không còn thứ gì khiến ông bận tâm nữa.
"Vâng, cháu cũng cảm thấy ông nói rất đúng." Amy gật đầu. Nhưng không để Crassus kịp mừng vội, cô nhóc đã nhìn ông đầy hoài nghi: "Nhưng ông Râu Bạc à, ông nhìn lại mình mà xem, ông đi đường cũng vất vả thế kia, tự bảo vệ mình còn không xong, thế mà còn đòi dạy cháu làm thế nào để bảo vệ cha sao? Chẳng lẽ chỉ để đối phó với những đứa trẻ bằng tuổi cháu thôi à?"
"Ơ…" Mặt ông ta cứng đờ. Đầu óc cô nhóc này thật phức tạp, hoàn toàn không theo kịch bản bình thường gì cả.
"Hơn nữa, đối phó với bọn trẻ con cái quái gì chứ?" Crassus nhíu mày, từ năm mười tám tuổi, ông ta đã dư sức đối phó với người thú rồi.
Năm hai mươi bốn tuổi chính là lần đầu tiên ông ta dùng gậy pháp sư để đập đầu một con rồng. Tuy đó chỉ là một con rồng xanh năng lực kém cỏi, nhưng sự việc lần đó được xem là một bước đệm giúp ông ta không ngừng trèo lên đỉnh vinh quang như hiện nay. Ông ta thật không hiểu nổi, đấu nhau với bọn con nít thì liên quan gì đến ông ta chứ?
"Nếu cháu đã nghi ngờ thực lực của ông, cứ thế này đi, bây giờ cháu biết loại ma pháp nào? Cứ việc ném cả vào người ông! Nếu ông không chịu đựng nổi kêu ra thành tiếng, xem như ông thua." Crassus vỗ ngực nói, vẻ mặt thẳng thắn tràn đầy tự tin.