Giọng nói của hệ thống vang lên: Hệ thống chỉ cung cấp việc nâng cấp trang trí nhà hàng, không bao gồm khu vực ngoài nhà hàng.
McGonagall bất giác sờ cằm bằng tay phải, nhìn cầu thang tồi tàn và khu vực tầng hai tối om. Gã thầm nghĩ, tối nay không thể nằm trên chiếc giường chỉ trải một lớp rơm như thế được, muốn con gái cưng không phải chịu khổ, nhất định phải cải thiện chất lượng cuộc sống.
Hơn nữa, gã không nhận thấy thái độ thù địch từ hệ thống này. Cái gọi là trừng phạt, hẳn là vì giám sát gã cố gắng học tập việc bếp núc, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trở thành thần bếp.
Nếu đã vậy… McGonagall đảo mắt, thầm cất giọng lơ đễnh: "Hệ thống, cậu không thể nói như thế được. Tôi cung cấp cả tòa nhà này làm nhà hàng, vậy thì đương nhiên cậu phải tiến hành sửa sang lại toàn bộ khu vực của tòa nhà chứ. Tôi không thể chấp nhận việc khai trương một nhà hàng có phong cách không thống nhất như thế được. Hơn nữa, nếu tầng hai không được tu sửa, lỡ có miếng gạch nào rơi xuống, đập chết khách hàng thì phiền to! Còn nếu miếng gạch ấy không đập chết được khách hàng, thế thì lại càng phiền to hơn nữa, bởi không chừng tôi sẽ bị kẻ đó đánh chết tươi cho xem. Thế thì còn học nấu ăn kiểu gì, làm thần bếp kiểu gì nữa đây chứ? Cậu xem rồi tự giải quyết đi!"
Hệ thống yên lặng chốc lát, dường như đang suy nghĩ thiệt hơn. Một lát sau, giọng nói của hệ thống mới vang lên: "Xét thấy cấp độ nguy hiểm của tòa nhà này quá cao, hệ thống phân tích quyết định xây dựng lại toàn bộ gian nhà, đồng thời tiến hành trang trí. Mời ký chủ chọn phong cách trang trí."
McGonagall thoáng mừng thầm, quả nhiên có thể thương lượng với hệ thống, nếu bị nó dắt mũi thì không thú vị chút nào. Dù lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt, gã vẫn biểu hiện rất bình thản.
Phong cách trang trí cho nhà hàng đã được quyết định, riêng nội thất tầng hai, gã chọn kiểu trang trí tương tự với căn nhà kiếp trước, phải đảm bảo cả ba yếu tố là kín đáo, xa hoa và thoải mái. Tầng hai có ba phòng ngủ, một phòng vệ sinh, một phòng tắm. Riêng phòng của Amy, gã xác nhận luôn với hệ thống trang trí theo phong cách thiên về màu hồng nhạt.
Giọng nói của hệ thống lại vang lên: "Thời gian xây dựng lại cần ba mươi giây. Mời ký chủ rời khỏi nhà. Thời gian một phút đếm ngược bắt đầu…"
Ba mươi giây đã xong rồi ư! McGonagall sửng sốt giây lát, nhưng khi nghe thấy sáu mươi giây đếm ngược, gã lại vội vàng đi về phía cửa, vất vả lắm mới ra được khỏi nhà, đóng cửa chính lại. Lúc này, bầu trời bên ngoài đã nhá nhem tối.
"Cha, cha đến đón Amy hả?" Giọng nói đáng yêu của Amy chợt vang lên sau lưng.
McGonagall quay lại, thấy Amy đang cầm hai cái bánh to màu nâu vàng, ngẩng đầu nhìn gã. Hàng mi thật dài của cô nhóc chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng và hân hoan. Trước kia cha chưa bao giờ ra ngoài đón cô nhóc bao giờ, nhưng hình như hôm nay cha đã cố ý xuống lầu đón cô nhóc thì phải.
"Đúng rồi, cha đến đón con đấy. Hơn nữa, cha còn muốn làm ảo thuật cho con xem nữa cơ."
"Làm ảo thuật á?" Amy khó hiểu ngẩng đầu nhìn gã, đôi mắt cô nhóc nhanh chóng sáng bừng lên: "Là ma pháp phải không ạ? Cha có thể biến ra rất nhiều thức ăn ngon sao?"
"Ừ, đúng thế, cha sẽ biến ra một tòa nhà xinh đẹp cho Amy, còn có một nhà hàng xinh đẹp nữa. Sau này, mỗi ngày cha đều sẽ nấu rất nhiều món ngon cho Amy." Gã khẽ nói, đúng là nhóc con tham ăn mà.
"Thật ạ?" Amy hơi hé miệng, trông có vẻ khó tin.
"Con nhắm mắt lại đếm ngược từ ba mươi đi." Gã mỉm cười gật đầu.
"Ba mươi, hai chín…" Cô nhóc ngoan ngoãn nhắm mắt lại đếm.
McGonagall dịu dàng nhìn Amy, nghe cô nhóc đếm ngược bằng giọng nói mềm mại, mặt đất dưới chân thoáng rung chuyển, thỉnh thoảng lại có tiếng rơi vỡ gì đó vang lên từ phía sau, nhưng gã cũng không hề quay đầu lại nhìn.
Ba mươi giây đếm ngược nhanh chóng kết thúc.
Amy mở mắt ra, vẻ mặt tràn đầy mong chờ.
"Tiếp theo, cùng đi xem ngôi nhà mới của chúng ta nào." McGonagall nhận lấy hai chiếc bánh quy trên tay Amy, cầm tay cô nhóc đứng dậy, xoay người nhìn về phía tòa nhà với vẻ mong chờ.
Một tia sáng ấm áp chiếu ra từ cửa sổ, soi sáng một lớn một nhỏ đang đứng trước cửa nhà.
"Wow..." Amy há hốc mồm, sửng sốt nhìn ngôi nhà đột nhiên được thay đổi hoàn toàn, dưới ánh đèn, trông lại càng nguy nga lộng lẫy như một cung điện. Một lát sau, cô nhóc mới quay sang nhìn McGonagall, vui vẻ kêu lên: "Cha, thật sự là do cha biến ra sao? Ngôi nhà này đẹp như thủy cung ấy! Còn có đá phát sáng nữa chứ! Cha giỏi quá!"
"Ừ, sau này, đây chính là nhà của chúng ta, hơn nữa còn là một nhà hàng." Gã cười gật đầu, quả nhiên cảm giác được cô bé nhà mình sùng bái còn sung sướng hơn bất cứ điều gì khác.
Vẫn là tòa nhà hai tầng đó, nhưng đã hoàn thành biến đổi từ một ngôi nhà gỗ xập xệ sang một ngôi biệt thự hai tầng mang phong cách châu Âu. Một chiếc cửa sổ sát đất được lắp nhìn ra hướng quảng trường, từ bên ngoài có thể thấy đèn treo pha lê phong cách châu Âu soi sáng trong nhà hàng, vừa thoải mái vừa độc đáo.
Tuy vậy, hình như cơn rung chuyển ban nãy đã gây ra chút hỗn loạn, McGonagall dẫn Amy mở cửa vào, nói: "Chúng ta về nhà trước, lát nữa cha sẽ nói cho con biết những thứ khác."
"Vâng, cha là giỏi nhất!" Cô nhóc dụi đầu vào tay gã, vui vẻ nhảy nhót vào nhà.
Gã tiện tay tắt đèn ngoài cửa. Ngay khi hai người vừa bước vào nhà, một người lùn râu quai nón lảo đảo bước ra từ ngôi nhà bên cạnh, say khướt nhìn quanh, lẩm bẩm: "Lại là tên quái nhân nào chạy tới đây khiêu vũ thế? Lũ chết tiệt, để người khác còn ngủ nữa chứ…" Nói xong, người lùn lại quay vào nhà, đóng sầm cửa lại.
"Cha… Đây thật sự là nhà chúng ta sao?" Amy đứng ngay cửa, nhìn nhà hàng lộng lẫy khang trang, rồi lại ngẩng đầu nhìn McGonagall, vẫn cảm thấy thật khó tin.
Cô nhóc chưa bao giờ thấy ngôi nhà nào đẹp như vậy. Sàn nhà phẳng lì bóng loáng, đèn treo đẹp đẽ phát ra ánh sáng rực rỡ như pha lê, bàn ghế mới tinh được xếp chỉnh tề, trên bàn còn có một hộp đựng dao nĩa vô cùng tinh xảo. Đi vào sâu bên trong còn có một chiếc quầy dài cao hơn cả cô nhóc, đằng sau quầy còn có một gian phòng, nhưng cô nhóc không thể thấy gian phòng đó là gì.
"Dĩ nhiên rồi." McGonagall mỉm cười gật đầu, vung tay lên nói: "Đây chính là nhà mới của chúng ta. Tầng một có thể mở nhà hàng, tầng hai là nơi ở của chúng ta…"
"Tuyệt quá!" Gã còn chưa dứt lời, Amy đã dang tay chạy một vòng trong nhà hàng, sau đó ngồi vào chiếc bàn ở trong cùng, vẫy tay gọi gã: "Cha, chúng ta ngồi ở đây ăn bánh quy đi. Amy đói rồi."
"Ừ." Gã cười khẽ, đối với cô nhóc, quả nhiên ăn vẫn là điều được ưu tiên hàng đầu.
"Đã hoàn thành nhiệm vụ sở hữu một nhà hàng, nhưng vì ký chủ yêu cầu sửa chữa khu vực nằm ngoài nhà hàng, nên phần thưởng của nhiệm vụ lần này bị xóa bỏ. Hệ thống đưa ra nhiệm vụ mới: Học được món ăn đầu tiên - Cơm chiên Dương Châu. Thời hạn của nhiệm vụ là ba ngày. Phần thưởng nhiệm vụ lần này là sức khỏe +0.5, nếu thất bại, sẽ bị trừng phạt là sức khỏe -0.5." Giọng nói của hệ thống lại vang lên.
McGonagall lập tức dừng chân, một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trong đầu, trên cửa là bốn chữ "Cơm chiên Dương Châu" màu vàng kim lấp lánh. Có lẽ, đây chính là nơi để gã học tập trở thành thần bếp.
Đương nhiên, điều khiến gã càng quan tâm chính là phần thưởng thành công theo lời hệ thống, bởi điều gã cần nhất bây giờ chính là cải thiện sức khỏe. Với tình trạng hiện tại, đừng nói là nấu nướng, ngay cả dao gã cũng không cầm nổi ấy chứ. Không ngờ hệ thống lại sắp đặt phần thưởng nhiệm vụ tăng cường sức khỏe cho gã nhanh như thế, gã không khỏi kích động trong lòng.
Tuy gã không biết sức khỏe được +0.5 tức là có thể đạt được tới mức nào, nhưng có lẽ hệ thống sẽ không lừa gã. Chỉ là cơm chiên Dương Châu thôi mà, một bát cơm chiên thì có thể khó tới mức nào chứ.
Khi còn ở Dương Châu, gã đã từng nếm thử mấy tiệm bán cơm chiên Dương Châu chính gốc, nhưng hình như đều bị gã bình luận hơi thảm hại. Song, nói thật, hương vị của cơm chiên đó cũng không tồi, chẳng qua khi đó gã lúc nào cũng bị vây trong trạng thái khó ở mà thôi. Nghe nói, hậu quả của lần đó chính là một nhà hàng lâu đời buộc phải đóng cửa tạm thời chỉ vì bình luận của gã. Có điều, chuyện như thế đã xảy ra thường như cơm bữa, nên gã mới không mấy quan tâm mà thôi.
"Cha ơi?" Amy khó hiểu nhìn McGonagall đang đứng ngây ra ở đó.
"Cha đến đây." Gã vội kiềm chế cảm xúc muốn mở cánh cửa kia ra, ngồi xuống ghế đối diện Amy, đưa một chiếc bánh cho cô nhóc, cười nói: "Nào, nếm thử bánh quy mà Amy nhà ta thích ăn nhất nào."
Gã nhìn kĩ bánh quy trong tay mình. Nó to bằng bàn tay của người trưởng thành, dày khoảng một centimet, hẳn là trộn lẫn bột mì, hạt ngô, đậu xanh, khoai tây… và đủ loại lương thực phụ khác rồi bỏ vào lò nướng mà thành, cầm trong tay như một tấm ngói thô ráp.
"Dạ." Amy cầm bánh, há miệng cắn một miếng, phát ra âm thanh răng rắc giòn tan. Cô nhóc sung sướng nhai bánh, trông như một con hamster nhỏ, ăn rất ngon lành, trông cực kì đáng yêu.
"Ngon đến thế cơ à?" Gã khá là nghi ngờ, nhưng thấy con gái ăn ngon lành như thế, gã cũng bất giác có chút cảm giác thèm ăn. Gã không nhịn được cũng cầm bánh lên, cắn một miếng rồi nhai, sau đó sửng sốt một lúc lâu.
"Đây là mái ngói nướng hay gì? Thứ vừa gãy rôm rốp kia là răng mình hay bánh vậy chứ? Vụn bánh đủ để làm rách toạc cả miệng, muốn nuốt xuống lại cứ bị nghẹn trong họng, cái thứ này có thể dùng để hạ độc luôn chứ chẳng đùa! Thế mà mỗi ngày còn bán được tận mấy trăm cái! Văn hóa ẩm thực của thế giới này đúng là bị mắc kẹt lại từ thời kỳ nguyên thủy rồi! Không ổn rồi, mắc nghẹn mất thôi!" McGonagall trừng mắt, ném bánh quy lên bàn, ôm cổ chạy trối chết về phía bồn rửa trong nhà bếp.