"Cha sao vậy ạ?" Thấy McGonagall cầm cái đĩa, đứng thừ người bên cạnh bàn, Amy khó hiểu hỏi.
"À, không có gì, Amy uống nước rồi ngồi chơi trong phòng ăn một lúc nhé, cha đi chiên cơm đây." Gã vội nở nụ cười, lắc đầu, đặt ly nước xuống trước mặt cô nhóc, nhanh chân đi về phía nhà bếp.
"Ly thủy tinh đẹp quá." Cô nhóc vui vẻ bưng ly nước trong suốt lên, nhoài người lên bàn ngắm nghía, không nỡ uống nước trong ly.
"Tất cả nguyên liệu nấu ăn trong bếp đều được cung cấp trực tiếp cho ký chủ từ các khu vực trồng trọt, đánh bắt thủy hải sản và chăn nuôi từ khắp mọi miền đại lục, theo đúng giá tại nguồn, không thu thêm bất kỳ phí vận chuyển nào. Giá thành như thế này đã là vô cùng hợp lý, không hề lừa đảo bất cứ ai." Khi gã bước vào phòng bếp, giọng nói bình tĩnh của hệ thống lại vang lên lần nữa.
"Một hạt đậu Hà Lan bán những một đồng mà bảo không lừa đảo gì chứ." McGonagall bĩu môi, nếu không phải sợ chọc giận hệ thống sẽ bị trừng phạt một cách ác ý, con quỷ độc mồm trong gã đã sớm rục rịch sổng chuồng rồi.
Hệ thống tiền tệ của đại lục Nolan đã dần được hoàn thiện trong suốt trăm năm qua. Trong thời kỳ chiến tranh đa chủng tộc, phần lớn các giao dịch đều được thực hiện bằng phương thức dùng vật đổi vật. Sau khi hiệp nghị hòa bình được ký kết, thương nghiệp cũng được mở rộng, tiền tệ cũng hiện diện trở lại trên thị trường. Sau một loạt các cuộc áp bức ganh đua, tiền tệ do đế quốc Loss phát hành đã trở thành loại tiền tệ thông dụng nhất trên đại lục nhờ số lượng cung ứng dồi dào, tỷ giá quy đổi thích hợp, giá trị ổn định, không dễ dàng bị mất giá.
Trong trí nhớ của McGonagall, tiền đồng có giá trị thấp nhất. Ở thành Chaos này, một đồng tiền có giá trị tương đương với một tệ Trung Quốc, mười đồng tiền có thể đổi được một đồng bạc, mười đồng bạc đổi được một đồng vàng, mười đồng vàng lại đổi được một đồng rồng.
Ở kiếp trước, một bát cơm chiên Dương Châu giá 296 tệ cũng không thấm thía gì, nhưng giờ đây, gã đã là ông chủ nhà hàng, nguyên liệu dành cho một phần cơm đã có giá 296 đồng tiền, vậy chẳng lẽ bán một bát cơm chiên Dương Châu cho thực khách với giá 500 đồng tiền ư? Có phải sẽ bị khách đánh chết tươi tại chỗ luôn không? Dù sao thì thành Chaos cũng là nơi tập hợp của đủ loại chủng tộc.
"Đậu Hà Lan có nguồn gốc từ vùng đồng bằng hoang vắng sâu bên trong rừng Twilight, thuộc lãnh địa của tộc người thú. Ở đó, ban ngày kéo dài tận mười sáu giờ, mỗi gốc đậu Hà Lan chỉ sinh đúng một trăm hạt đậu, chỉ mười hạt tốt nhất với vị ngọt thanh, giàu dinh dưỡng mới được tuyển chọn để bán ra ngoài."
"Tôm sú này là loại tôm vằn tím đặc biệt, chỉ tập trung sinh sống ở quần đảo Solow thuộc vùng biển Starro, phía Đông Bắc của đế quốc Loss. Mực nước biển tại khu vực quanh đó thường lên xuống thất thường, quái vật biển thường lui tới, chưa có hoạt động khai khẩn đánh bắt của nhân loại, sản lượng hằng năm chỉ chừng một trăm nghìn con ít ỏi, nổi tiếng chắc thịt tươi ngon."
"Loại gạo này được nuôi trồng tại bình nguyên trong rừng Gió sâu thăm thẳm, thuộc lãnh địa của tộc tiên, sinh trưởng bằng các mạch nước ngầm của dòng Suối Nguồn Sinh Mệnh, không lây nhiễm bất kỳ loại thuốc trừ sâu hay phân bón hóa học nào, một mẫu ruộng chỉ sản xuất được một trăm năm mươi kilogam gạo."
...
Nghe hệ thống thuật lại đủ địa danh từ Nam chí Bắc, kết hợp với các phương pháp trồng trọt nuôi dưỡng kỳ quặc quái lạ, McGonagall cứ thế há hốc mồm.
Đậu Hà Lan thu hoạch từ lãnh địa của tộc người thú với ý thức bảo vệ lãnh thổ siêu mạnh cũng thôi đi, nhưng quanh khu vực quần đảo Solow chính là vùng Biển Chết nổi tiếng khắp đại lục, tương tự như tam giác quỷ Bermuda* của Địa cầu, nghe nói ngay cả tộc rồng bay vào còn lạc mất xác, thế mà hệ thống dám nuôi tôm ở đó ư?
(*) Tam giác Bermuda, còn được biết đến Tam giác Quỷ, là một khu vực không cố định nằm ở hướng tây của Bắc Đại Tây Dương, nơi diễn ra một số vụ mất tích bí ẩn của máy bay và tàu thuyền.
Hơn nữa, Suối Nguồn Sinh Mệnh chính là dòng suối thánh của tộc tiên, vậy mà hệ thống dám dùng để tưới tiêu cho ruộng lúa? Dù chỉ là mạch nước ngầm của dòng suối, nhưng có lẽ đến tộc tiên cũng chưa từng thử nghiệm phương pháp trồng trọt xa xỉ này.
Về các nguyên liệu khác, nấm được trồng trong rừng nguyên sinh ở quần đảo Vong Linh của tộc ma quỷ; jambon được làm bằng cách muối thịt của loài heo rừng Bóng Tối chỉ có tại vùng rừng rậm thuộc lãnh địa của tộc quái nhân; măng mùa đông được đào từ vùng đất đen của dãy núi Vik thuộc thánh địa của tộc yêu tinh; trứng gà sản xuất từ trại nuôi gà ở gần pháo đài sắt Eisen của tộc người lùn; ngay cả hành lá cũng được trồng ở một ruộng muối gần cảng Lordamere, nổi tiếng với hương vị thơm ngon đặc thù.
Chủ nhân của thân thể này vốn là tướng quân tiên phong của đế quốc Loss, nên McGonagall cũng hiểu rất rõ địa thế và các khu vực quan trọng của đại lục. Ngoài ra, mặc dù kiếp trước gã không kế thừa công ty của dòng họ, nhưng với vốn kiến thức được mưa dầm thấm đất từ nhỏ, gã vẫn biết cách đánh giá phân tích, dễ dàng vận dụng những kiến thức được tích lũy trong trí nhớ và rút ra kết luận về độ quý hiếm của các nguyên vật liệu này.
Một con tôm vằn tím giá 50 đồng tiền có đắt không?
Không hề, dù là giá cao gấp mười lần, gã vẫn thấy bình thường.
Dù có mua những nguyên liệu nấu ăn này tại nguồn, gã cũng chưa chắc đạt được mức giá như vậy, bởi chúng là các sản phẩm gần như vô giá, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Hơn thế nữa, việc vận chuyển các nguyên liệu này từ nơi sản xuất đến đây cũng là nguyên nhân khiến giá thành bị đội lên cao, bởi lẽ kỹ thuật bảo quản thực phẩm tươi sống và vận chuyển bằng đường hàng không của thế giới này vẫn chưa phát triển lắm.
Để ăn hải sản tươi trong các thành thị ở đại lục, hoặc phải có pháp sư liên tục dùng ma pháp để duy trì sự sống, nhưng phương pháp này lại càng xa xỉ hơn gấp trăm lần so với câu "nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu*" được truyền tụng đến ngày nay. McGonagall nhớ lại, năm xưa hình như cũng có một đội ngũ tên là Chim Ưng Đỏ chuyên cung cấp hải sản cho hoàng thất của đế quốc Loss. Dựa theo trình độ phát triển trong lĩnh vực vận chuyển bằng đường hàng không của thế giới này, giá mua một con cá tươi ở thủ đô của đế quốc có thể đắt gấp trăm lần so với khi mua tại bến cảng.
(*)"Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu": trích từ bài thơ "Quá Hoa Thanh cung" (Qua cung Hoa Thanh) của Đỗ Mục, dịch nghĩa: một người cưỡi ngựa tung bụi hồng chỉ để khiến quý phi mỉm cười, diễn tả nếp sống xa hoa của Dương Quý Phi (nhà Đường). Do quý phi thích ăn trái vải tươi, nên đã sai lính cưỡi ngựa tốt chạy không ngừng vó để mang trái vải còn tươi nguyên từ huyện Bồi Lăng tỉnh Tứ Xuyên về đến Hoa Thanh cung cách đó nghìn dặm.
Như vậy, cũng có gì là quá đáng nếu bán một con tôm sú vằn tím cho một thực khách có tiền, muốn ăn tại thành Chaos này với giá 1.000 đồng tiền đâu?
"Bây giờ ký chủ còn nghi ngờ bản hệ thống lừa đảo nữa không?" Giọng nói của hệ thống lại vang lên lần nữa.
"Không không không, hệ thống đã quá tốt bụng rồi, chắc chắn là người tốt bụng nhất trên cõi đời này." Gã cảm thán từ tận đáy lòng, bán buôn kiểu này đúng là còn tốt chán. Nhìn những nguyên liệu trong tủ lạnh, gã chợt nảy ra một ý nghĩ to gan, bèn hỏi dò: "Hệ thống, hay là tôi không cần mở nhà hàng nữa, mở cửa hàng bán nguyên liệu nấu ăn không hơn sao? Tôi thấy như vậy kiếm tiền còn nhanh hơn."
"Nguyên liệu do hệ thống cung cấp chỉ có thể sử dụng trong nhà hàng, tuyệt đối không được bán nguyên liệu chưa qua chế biến." Hệ thống bình tĩnh đáp trả, lại tiếp: "Nhiệm vụ mới: Trong vòng mười ngày, ký chủ phải dùng 3.000 đồng vàng để mua nguyên liệu nấu ăn, nhiệm vụ hoàn thành có thể mở khóa món ăn mới "Bánh kẹp Thiểm Tây", nhiệm vụ thất bại, sức khỏe -0.5."
"3.000 đồng vàng ư!" Gã có thể đoán trước được việc hệ thống không đồng ý bán nguyên liệu nấu ăn, nhưng nhiệm vụ được thông báo ngay sau đó gần như khiến gã hét toáng lên.
3.000 đồng vàng, tức là 300.000 đồng tiền, đó là một khoản kếch xù đấy!
Vấn đề là, số tiền này không phải là lợi nhuận sau khi bán thức ăn, mà chỉ là tiền mua nguyên liệu nấu ăn thôi đấy!
Giá mua nguyên liệu cho một phần cơm chiên Dương Châu là 3 đồng vàng, nói cách khác, trong vòng mười ngày, gã phải bán được một nghìn phần cơm chiên Dương Châu, bằng không, nếu nhiệm vụ thất bại, sức khỏe của gã sẽ bị -0.5, tức là quay trở về tình trạng nửa tàn phế như trước đây.
"Hệ thống, cậu cố ý muốn biến tôi thành nửa tàn phế như trước kia nữa đúng không?" McGonagall nhịn không được rủa thầm trong lòng.
Dù gã rất tự tin với món cơm chiên Dương Châu đầy tâm huyết của mình, nhưng đối với một nhà hàng còn chưa kịp khai trương, nhiệm vụ bán được một nghìn phần cơm chiên Dương Châu trong vòng mười ngày ngắn ngủi là hoàn toàn bất khả thi.
Chưa kể cơm chiên không phải là món ăn phổ biến ở đại lục Nolan, tối thiểu là, trong trí nhớ, chủ nhân trước của thân thể này cũng chưa từng ăn món nào tương tự như cơm chiên.
"Nhiệm vụ đã được thông báo, xin ký chủ tranh thủ hoàn thành." Hệ thống không hề có ý định thương lượng với McGonagall.
"Được thôi, vậy tạm thời không nói chuyện này nữa." Gã thấy không có khả năng thương lượng, liền cười nói: "Hệ thống, trên người tôi hiện giờ không có một đồng, đến bữa sáng còn chưa được ăn, hay cậu lại cung cấp cho tôi một lần nguyên liệu miễn phí nữa nhé? Nếu cậu để mặc tôi chết đói, chúng ta đâu thể nào hoàn thành kế hoạch lớn là huấn luyện tôi thành thần bếp được, đúng chứ?"
"Sau khi xem xét tình trạng hiện giờ của ký chủ, hệ thống quyết định ứng trước một khoản tiền cho ký chủ. Căn cứ vào mức độ đáng tin cậy của ký chủ, hệ thống ứng trước 3.000 đồng tiền, hạn trả là trước ngày mười tháng sau, có thể chọn cách thức trả góp, nhưng phải trả thêm lãi suất." Hệ thống lại cất lời.