Sau khi ăn hết một phần cơm chiên Dương Châu, McGonagall ngồi nghiền ngẫm một lúc. Quả nhiên khi kết hợp những nguyên liệu quý giá để làm nên món cơm chiên, hương vị của món cơm có thể đạt đến mức trên cả tuyệt vời.
Hiệu quả rõ rệt nhất chính là giúp thư giãn, giảm mệt mỏi. Thật vậy, sau khi ăn hết một phần cơm chiên, một chút mệt mỏi khi phải dậy sớm làm việc bếp núc đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là cảm giác ấm áp, tràn đầy sinh khí hơn cả khi uống nước tăng lực Red Bull.
"Nguyên nhân chủ yếu chắc do gạo rồi. Sau này, mỗi ngày ba bữa mình đều cứ ăn loại gạo này, sức khỏe có thể dần dần được cải thiện." Gã nghĩ thầm, trong các nguyên liệu này, món quý giá nhất chắc chắn chính là gạo được tưới tiêu bằng mạch nước ngầm của Suối Nguồn Sinh Mệnh.
"Amy, ăn cơm xong con có cảm giác gì lạ không?" Gã nhìn Amy. Trong cơ thể cô nhóc đang chảy một nửa dòng máu tộc tiên, chẳng lẽ lại không có phản ứng gì khi ăn loại gạo được tưới tiêu bởi nước Suối Nguồn Sinh Mệnh sao?
"Amy chỉ cảm thấy món này siêu ngon mà thôi!" Cô nhóc đặt bát lên bàn, lè lưỡi hồng hồng ra liếm hạt cơm bám bên khóe miệng, gật gù đáp.
Gã sửng sốt một chút rồi bật cười, câu trả lời thật này thật khiến người ta cạn lời mà, nhưng vẫn hỏi thêm: "Nhưng ngoài việc cơm rất ngon và rất đẹp ra, con có thấy trong người có chỗ nào không khỏe không?"
"Không khỏe trong người ạ?" Amy nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
"Con khó chịu ở đâu?" Gã lo lắng đứng bật dậy, nhoài người sang nhìn cô nhóc.
"Amy cảm thấy như có một đốm lửa đang cháy hừng hực trong người, trước kia con cũng từng có cảm giác này, nhưng chưa bao giờ nóng đến mức như hiện tại. Amy hơi khó chịu, cha ơi, con bị sao vậy ạ?" Cô nhóc nhìn gã, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, ánh mắt tuy lộ vẻ khó hiểu nhưng nhìn chung vẫn rất bình tĩnh.
Ngược lại, McGonagall bắt đầu hoảng hốt. Ban đầu gã cứ nghĩ Amy có nửa dòng máu tộc tiên, ăn loại gạo được tưới bởi nước của dòng Suối Nguồn Sinh Mệnh hẳn sẽ càng có lợi, nào ngờ, tình huống lúc này lại không tốt như gã tưởng, như thể đã kích thích phải thứ gì đó không tốt trong cơ thể cô nhóc.
Nhìn khuôn mặt đỏ au của cô nhóc, gã thật sự không biết làm sao. Tình huống này cũng không phải trẻ con phát sốt cảm mạo thông thường. Ngay cả chủ nhân trước của thân thể này cũng chưa bao giờ gặp tình huống tương tự. Thấy mặt con gái càng lúc càng đỏ, gã bỗng sực nhớ ra điều gì đó, vội nắm tay Amy: "Amy, chúng ta đến thần điện Grey đi..."
"Cha ơi, hình như con biết mình nên làm gì rồi." Cô nhóc lại lắc đầu, rụt tay về, giơ tay phải bé nhỏ lên, lòng bàn tay đưa ra trước như đang cố nâng thứ gì đó.
"Amy, con đang làm gì vậy?" Gã khó hiểu nhìn cô nhóc.
Đột nhiên, một ngọn lửa màu xanh tím dần tràn ra từ bàn tay Amy. Ngọn lửa hừng hực cao chừng nửa mét, bắn về phía trước, nhiệt độ kinh khủng đến mức khiến bầu không khí xung quanh như vặn xoắn cả lại.
Gã bất giác lùi về sau hai bước, khiến chiếc ghế sau lưng ngã lăn ra sàn. Hai mắt gã trợn tròn, nhìn chằm chằm ngọn lửa xanh tím đang phun trào từ lòng bàn tay Amy, mãi đến khi ngọn lửa nhỏ dần, cuối cùng biến thành một quả cầu lửa nho nhỏ.
"Amy, con không sao chứ?" McGonagall vội vàng hỏi con gái, quả cầu lửa này còn nhỏ hơn bàn tay bé xíu của cô nhóc, nhưng lại tỏa ra nhiệt độ cao kinh người, đem lại cảm giác nguy hiểm tột độ. Gã lo lắng đến đứng ngồi không yên vì cô nhóc, nhưng lại không thể tới gần, khiến tâm trạng gã càng thêm nôn nóng sốt ruột.
"Cha, con không sao mà, cha nhìn quả cầu này xem, thật đáng yêu biết bao, đây chính là ma pháp đúng không ạ?" Amy lắc đầu, nét ửng đỏ trên gương mặt đã nhạt bớt, vừa nhìn quả cầu lửa trên tay, vừa nói đầy hưng phấn, cứ như thứ trong tay cô nhóc lúc này chỉ là một món đồ chơi thú vị mà thôi.
McGonagall thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt cô nhóc đã dần bình thường trở lại, xem ra sự xuất hiện của quả cầu lửa này đã giúp cân bằng lại nhiệt độ cao bất thường và sự khó chịu trong cơ thể Amy. Tuy nhiên, khi nhìn màu sắc xanh tím của quả cầu lửa, mắt gã khẽ nheo lại, chính gã cũng không thể xác định được đây có phải là ma pháp hay không, bởi quả cầu lửa tạo ra bởi thuật Hỏa Cầu bình thường không phải vẫn luôn mang sắc đỏ sao?
Thấy McGonagall nheo mắt, vẻ mặt Amy hơi bối rối, tay khẽ run, quả cầu lửa trong tay tức thì bị dập tắt. Cô nhóc thu tay lại, cúi đầu hối lỗi: "Cha đừng giận, Amy sai rồi, sau này con sẽ không nhắc lại chuyện muốn học ma pháp nữa." Nói xong, cô nhóc còn len lén nhìn gã, vẻ tủi thân hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Hả?" Gã hơi ngạc nhiên khi thấy Amy đột ngột xin lỗi mình, nhưng sau đó cũng nhanh chóng nhớ ra nguyên nhân. Hóa ra, vì muốn che giấu thân phận và bảo hộ con gái chu toàn, sau khi vào thành Chaos, chủ nhân trước của thân thể này vẫn luôn sống khiêm tốn, giấu mình hết mức có thể.
Khi ra ngoài, Amy luôn buộc phải đội mũ che kín tai, tuyệt đối không để người khác phát hiện ra việc nhóc có nửa dòng máu tộc tiên. Ngoài ra, ngay từ nhỏ, dù cô nhóc đã có hứng thú sâu đậm với ma pháp, nhưng lúc nào cũng bị cha ngăn cấm vô cùng nghiêm khắc, không cho cô nhóc chạm vào bất kỳ đồ vật nào có liên quan tới ma pháp, chứ đừng nói đến việc học.
McGonagall nhìn Amy đang tủi thân cúi đầu, không khỏi đau lòng, cũng thấu hiểu vì sao chủ nhân trước của thân thể này lại làm vậy.
Nhưng thấu hiểu không có nghĩa là đồng tình, gã tuyệt đối không làm những chuyện nhằm kiềm chế bản tính vốn có của Amy. Trái lại, theo quan điểm của gã, khiêm tốn không sai, nhưng khiêm tốn đến mức cam chịu sống dưới lớp vỏ bọc tầm thường, thì có khác nào đang tự lừa mình dối người đâu chứ.
Ở kiếp trước, gã từng đọc được một câu thế này, tầm thường không đáng sợ, sợ nhất là tầm thường như thế cả đời, không chí tiến thủ, còn tự lừa gạt bản thân rằng như thế mới là bình thản, không tranh với đời.
Cuộc đời McGonagall Alex đương nhiên không hề tầm thường, nhưng nếu gã ta cứ khăng khăng ép buộc Amy phải sống một cuộc đời nhạt nhẽo không chút đặc sắc, McGonagall quyết không chấp nhận.
Đời sau của kỵ sĩ dũng mãnh nhất nhân loại một thời và công chúa của tộc tiên, có khi là một thiên tài cũng không chừng?
Dù sao đi nữa, Amy đã có thể tự học được thuật Hỏa Cầu, dựa theo ký ức của thân thể này, ngay cả khi sức mạnh ở thời kỳ hưng thịnh nhất, gã ta cũng không muốn đụng vào loại quả cầu lửa này.
Nhìn Amy cúi đầu siết chặt tay, McGonagall tức khắc mềm lòng. Con gái của gã đáng yêu biết bao, gã nên ủng hộ để cô nhóc có thể thực hiện mọi ước muốn của bản thân, còn những chuyện nỗ lực vốn phải do gã gánh vác mới phải.
"Amy, ngẩng đầu nhìn cha đi." Gã khẽ cười nói.
"Cha, Amy không học..." Cô nhóc do dự một chút rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cha. Mặc dù hôm nay cha rất dịu dàng, nhưng cô nhóc vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ tức giận của cha khi nghe được ước muốn học ma pháp của cô nhóc. Amy không muốn cha tức giận, cũng không muốn khiến cha không vui.
"Không, Amy, từ hôm nay trở đi, cha không phản đối con học ma pháp nữa. Đợi nhà hàng bắt đầu kinh doanh, chúng ta dư dả hơn một chút, cha sẽ dẫn con đến thần điện Grey cho con theo học ma pháp." Gã mỉm cười, ngắt lời Amy, trịnh trọng nói với cô nhóc.
"Thật sao?" Amy sửng sốt nhìn gã, vừa mừng vừa cảm thấy khó tin quá đỗi.
"Đương nhiên là thật rồi." McGonagall gật đầu, "Nhưng phải qua một thời gian nữa mới được, vì hôm nay nhà hàng mới khai trương..."
"Cha ơi, cha tốt quá, Amy yêu cha!" Gã chưa dứt lời, cô nhóc đã tụt khỏi ghế, nhào vào lòng gã, hôn bẹp lên mặt gã, rồi ngửa đầu, nghiêm túc hứa hẹn: "Ước mơ của Amy chính là trở thành một pháp sư thật lợi hại, để có thể bảo vệ cha chu toàn."
"Tốt lắm, cha tin Amy nhất định làm được." Gã cũng chân thành gật đầu với con gái, mỉm cười: "Như vậy, điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là bắt tay vào khai trương nhà hàng McGonagall & Amy của hai cha con ta."