Anh hai của tôi ơi, tôi chỉ tùy tiện bình luận mấy câu thôi, đúng là cách dùng từ của tôi hơi sắc bén, miệng lưỡi độc địa một chút, khiến mấy mươi nhà hàng phải đóng cửa… Nhưng ông có cần bỏ công tạo ra một cái hệ thống để bắt tôi làm đầu bếp thế này không!!!
Nghĩ đến việc sau này mình sẽ bị một cái hệ thống giám sát học bếp núc, McGonagall cảm thấy mình sắp phát điên thật rồi. Nếu nấu mấy món hằng ngày thì còn được, nhưng người ta đã bảo là phải đào tạo gã thành thần bếp cơ!
Thần bếp á? Đùa tôi đấy hả? McGonagall thật muốn văng tục cho bõ ghét mới thôi.
"Cha ơi, cha còn thấy không khỏe ở đâu à?" Amy chạm vào mặt McGonagall lo lắng hỏi. Cô nhóc cảm thấy hôm nay cha mình trông hơi khác ngày thường, nhưng không thể nói rõ là khác chỗ nào.
Cảm nhận xúc cảm ấm áp trên mặt mình, McGonagall bừng tỉnh, cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, lại nặn ra một nụ cười, nhớ lại một chút rồi lấy hai đồng tiền cuối cùng trong túi áo, đặt vào tay Amy: "Amy, con đi mua hai cái bánh quy đi, tối nay chúng ta không nấu cơm."
"Thật không ạ? Amy thích nhất là bánh quy đấy!" Amy lập tức nở nụ cười, cầm hai đồng tiền, bò lên giường hôn lên má McGonagall, rồi nhảy xuống giường, xỏ giày chạy biến ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cô nhóc biến mất sau cánh cửa, gã bỗng cảm thấy đau lòng. Bánh quy là một loại bánh làm bằng lương thực phụ giá một đồng một cái. Nhưng mấy năm nay, hai cha con họ chỉ có thể lay lắt qua ngày nhờ vào mấy công việc lặt vặt mà gã nhận trong công hội, do đó, chỉ khi nào đến ngày lễ, gã mới mua một cái bánh quy cho Amy.
Amy vốn cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên dù muốn ăn, cô nhóc cũng chưa bao giờ chủ động đòi hỏi.
Nhưng mà cái hệ thống kia mới nói một câu không đầu không đuôi rồi lại chạy đi đâu mất rồi?
McGonagall chống tay lên giường đứng dậy, lê đôi giày rơm, đi đến trước một tấm gương đồng cũ mèm treo trên tường để quan sát dáng vẻ của mình lúc này.
Bởi vì suy dinh dưỡng và phơi nắng lâu ngày, nước da của gã hơi ố vàng, khuôn mặt khá tương tự với kiếp trước, chỉ có mái tóc xoăn dài màu nâu xõa sau lưng và bộ râu quai nón khiến gã trông có vẻ lôi thôi hơn mà thôi.
Đúng là phí phạm vẻ ngoài này mà, McGonagall không nhịn được than thở trong lòng. Với dáng vẻ này, nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ khiến trẻ con khóc thét mất thôi, trong nhà có một nhóc loli đáng yêu như thế mà lại không biết tự chỉnh đốn bản thân cho gọn gàng sạch sẽ.
Sau khi trải qua vụ việc thảm khốc kia, có lẽ chủ nhân của thân thể này đã gần như sa đọa. Nếu không phải còn có Amy, có lẽ ngay từ ba năm trước, gã ta đã chọn kết liễu một đời vinh quang của mình rồi.
Cô nhóc đi theo cậu chịu khổ biết bao nhiêu, sau này để tôi bù đắp lại vậy! McGonagall siết chặt nắm tay, lại cảm thấy tay mình không có chút sức lực nào.
Tay chân từng bị gãy nên không thể dùng sức, McGonagall cảm thấy bản thân chẳng khác nào một tên tàn phế, ngay cả siết chặt tay lại mà cũng làm không xong.
Tình huống trong nhà bây giờ chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ "nghèo rớt mùng tơi". Trong nhà chỉ có một cái giường, tấm chăn duy nhất là để Amy đắp khi đi ngủ.
Đừng nói là thần bếp gì đó, hai đồng tiền cuối cùng đã dùng hết rồi, bữa cơm ngày mai cũng trở thành một vấn đề nan giải. Xem ra, mấu chốt để giải quyết nằm ở chỗ hệ thống.
Đúng lúc này, giọng nói trung tính của hệ thống lại vang lên: "Nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống: Có một nhà hàng thuộc về mình. Ký chủ chỉ cần cung cấp địa điểm xây dựng nhà hàng, hệ thống sẽ dựa theo phong cách mà ký chủ lựa chọn để tiến hành trang trí sắp xếp. Thời hạn của nhiệm vụ này là ba ngày, sau khi hoàn thành sẽ có phần thưởng, thất bại sẽ bị trừng phạt."
Có một nhà hàng á? McGonagall sửng sốt, nhưng ngay khi nghe thấy nửa vế sau của hệ thống, gã lại mừng ra mặt, đột nhiên cảm thấy hệ thống cũng có vẻ đáng tin phết.
Tuy rằng chủ nhân của thân thể này sống khá thảm, nhưng điểm đáng tin cậy nhất của gã ta sau khi đến thành Chaos chính là mua tòa nhà hai tầng này. Dẫu đây cũng chỉ là một tòa nhà hai tầng tồi tàn rách nát, lại nằm ở góc trong cùng của quảng trường Aden, nhưng điều tốt là cả tòa nhà này đều thuộc về gã.
Hơn nữa, tuy rằng nơi này hơi hẻo lánh, nhưng vẫn có thể dùng tầng một để làm mặt tiền nhà hàng. Trước đó, thật ra cũng có người muốn thuê, nhưng đều bị chủ nhân bảo thủ của thân thể này từ chối, nếu không, hai cha con cũng đã không thảm đến mức ngay cả ăn một chiếc bánh quy một đồng cũng cảm thấy xa xỉ quá đỗi.
McGonagall đỡ tường chậm rãi xuống lầu. Sàn nhà cũ kĩ bằng gỗ phát ra mấy tiếng kẽo kẹt, thậm chí có mấy bậc thang đã bị hư hỏng, xuống cấp đến tận cùng.
Vất vả lắm, gã mới bước được xuống lầu, đến nơi còn phải há mồm thở phì phò. Thân thể này thật sự quá yếu đuối. Năm đó, thân thể này còn có thể dùng tay không xé xác người thú, còn bây giờ, chỉ đi mấy bước cũng phải dừng chân nghỉ tạm. McGonagall bỗng hiểu được tại sao gã ta lại chọn kiếp sống cam chịu. Nếu là gã, e rằng gã cũng không đủ can đảm để sống tiếp.
"Hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì có phần thưởng nào có thể cải thiện thân thể không?" McGonagall thầm hỏi, bất giác siết chặt nắm đấm lại.
"Bây giờ thì không có." Giọng nói lạnh lùng của hệ thống đáp lại.
Bây giờ không có tức là sau này có thể có đúng không? Đôi mắt McGonagall lập tức sáng lên. Nếu bắt gã phải sống với thân thể quặt quẹo thế này, gã cũng không chắc mình có thể trụ được bao lâu nữa. Nhưng nếu hệ thống có thể giúp chữa trị, cho dù không thể đạt đến mức trở thành kỵ sĩ hàng đầu, ít ra cũng giúp cuộc sống hằng ngày không còn khó khăn nữa.
Kiếp trước, gã đã có tất cả, tiền tài, gái gú, quyền lực… Vừa sinh ra, gã đã cán qua vạch đích mà dù người khác có cố gắng cả đời cũng không thể với tới. Cho nên, sau ba mươi tuổi, suốt một khoảng thời gian dài, gã luôn tự hỏi, thật ra điều mình muốn là gì, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy mục tiêu.
Khi đó, bình luận ẩm thực và nhà hàng đã trở thành việc khiến gã cảm thấy hứng thú nhiều nhất, thậm chí còn nghiện việc xoi mói và nói lời cay nghiệt với kẻ khác. Dẫu vậy, điều đó cũng chỉ mang đến sự sung sướng nhất thời, sau khi tự mình xem lại những bình luận đó, lòng gã chỉ càng thêm trống rỗng.
Nhưng bây giờ thì khác. Gã có một cô con gái đáng yêu, gã sống ở tầng đáy xã hội, dù là hồi phục sức khỏe hay cho con gái một cuộc sống ấm no hơn, hay cố gắng học bếp núc rồi mở một nhà hàng, tất cả đều đòi hỏi một sự nỗ lực bền bỉ và kiên trì.
Đột nhiên rõ ràng ước mơ mà mục tiêu của bản thân khiến McGonagall cảm thấy trái tim mình bắt đầu căng tràn nhựa sống.
Các quý tộc giậm chân xếp hàng, tộc tiên cắm cúi ăn thịt nướng xâu không màng đến hình tượng thường ngày, nhóm tộc rồng cầm muôi ngồi quanh nồi lẩu, tộc ma quỷ ngấu nghiến những viên bánh trôi đáng yêu… Chỉ vừa tưởng tượng đến tình cảnh này thôi, gã đã cảm thấy thú vị hơn bao giờ hết.
Diện tích tầng một rất nhỏ, bỏ vách tường ngăn ở giữa sẽ có không gian rộng gần tám mươi mấy mét vuông. Những thứ lặt vặt như ván gỗ vân vân… xếp chồng chất trên mặt đất, ở khu vực phía sau còn có một nhà bếp đơn sơ tối như mực.
Không gian bỏ trống thế này mà không chịu cho người khác thuê, có nghèo kiết xác cũng không thể trách ông trời được… McGonagall lắc đầu ngao ngán. Nhưng người xưa có câu, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ít nhất cũng nhờ điều này mà gã thỏa mãn được điều kiện của nhiệm vụ đầu tiên. Gã thầm nghĩ: "Cung cấp địa điểm xây dựng nhà hàng."
"Hệ thống đã kiểm tra được quyền tài sản của tòa nhà này thuộc về ký chủ, vị trí địa lý phù hợp với điều kiện mở nhà hàng. Nhiệm vụ đã hoàn thành, xin ký chủ hãy chọn phong cách trang trí nhà hàng."
Giọng nói của hệ thống vang lên, cùng lúc đó, trong đầu McGonagall đột nhiên xuất hiện một loạt hình ảnh 3D, nào là phong cách Trung Quốc cổ điển, phong cách hương đồng gió nội, phong cách nhà hàng phương Tây… Tóm lại, chỉ cần là phong cách có trên thị trường thì đều có thể tìm thấy ở đây, gã xem mà hoa cả mắt.
"Nếu là oán khí của đám đầu bếp kia đưa mình đến đây, chắc chắn hệ thống sẽ yêu cầu mình học món ăn của họ. Trong số đám đầu bếp kia chắc chắn chủ yếu là đầu bếp của nhà hàng Trung Hoa, nhưng mình cũng đi qua rất nhiều nhà hàng Tây, thậm chí còn có các loại nhà hàng nổi tiếng trên mạng, không biết sau này sẽ xuất hiện bao nhiêu nữa." McGonagall không vội vã chọn ngay.
Gã nghiêm túc phân tích một chút, cảm thấy không thể chỉ chọn một phong cách đặc sắc cố định nào đó, ví dụ như bưng một đĩa beefsteak dùng dao nĩa lên bàn ăn của một nhà hàng Trung Hoa cổ kính. Nếu còn ở thế giới kia, chắc chính gã sẽ là kẻ mắng nhà hàng đó không ra gì luôn mới thôi.
Giản dị thoải mái, sau đó có thể chứa được nhiều khách hàng là tốt nhất. Gã đã bắt đầu mong chờ tình cảnh nhà hàng được lấp kín bởi một lượng lớn thực khách rồi.
Chính là nó!
Thấy một phong cách nhà hàng mang hơi hướm châu Âu cổ điển, đôi mắt McGonagall sáng ngời. Tông màu chính của nhà hàng thiên về màu nâu, phối với các hoa văn tinh xảo, đèn treo cũng thuộc phong cách châu Âu nốt. Bàn là loại bàn chữ nhật bằng gỗ thô màu nâu đủ chỗ cho bốn người, phối với nguyên bộ ghế không có tay vịn. Trước quầy là một chiếc bàn dài, ngoài ra diện tích quanh nhà hàng có thể thoải mái đặt mười sáu chiếc bàn, đủ sức chứa cho rất nhiều thực khách.
Trong quầy là nhà bếp kiểu mở, bức tường thủy tinh trong suốt cho phép người trong nhà bếp có thể thấy bên ngoài, nhưng độ cao của tường thủy tinh lại đủ để ngăn ánh mắt của người khác nhìn vào bên trong nhà bếp.
Phong cách tổng thể cổ xưa hào phóng, đủ để phù hợp với bất cứ món ăn nào, dù thực khách có ngồi đây ăn thịt nướng xâu chém gió cũng không cảm thấy không thích hợp.
"Hoàn hảo!" McGonagall hài lòng gật đầu, đang định gõ bàn, bỗng chần chừ hỏi thêm: "Hệ thống, cải tạo nhà hàng có bao gồm cả tầng hai không?"