Cả đời Vương Thái chưa từng nhìn thấy, thậm chí chưa từng nghe nói tới một trò chơi nào như vậy.
Cậu ta đội máy giả lập lên, tiến vào trong game, từng hình ảnh chân thật hiện ra trước mắt. Lúc này, thành viên đội Alpha đã xuống khỏi máy bay.
Đội trưởng Wesker đi đầu, hai nhân vật chính trong cốt truyện là Chris và Jill đi theo phía sau.
Tuy bề ngoài của họ rất giống nhân vật trong game, nhưng khi quan sát gần sẽ phát hiện họ giống hệt như người thật vậy.
Da, tóc, thậm chí còn chi tiết tới từng lỗ chân lông.
Đến nỗi khi vươn tay ra, cậu ta có thể cảm nhận được thân nhiệt của hai người.
Không chỉ như vậy, cậu ta còn thấy được thần thái trong đôi mắt họ, nhìn rất có hồn, rất thật!
Vương béo như linh hồn bay bổng xung quanh, quan sát từng người ở khoảng cách gần: "Sao vẻ ngoài của mấy người này giống đám mọi rợ nước Đại Lăng vậy?"
"Nhưng thực ra cũng không giống lắm, trang phục nước Đại Lăng không như thế này... Hơn nữa phụ nữ nước đó cao lớn vạm vỡ, không được xinh đẹp như cô nàng này!"
Jill là nữ chính trong game Resident Evil 1, cũng là một trong số nữ chính ở phim điện ảnh phần 2, Jill Valentine.
Cô có một thân hình rất đẹp. Khác với phiên bản phim, tạo hình trong game của Jill mang vẻ đẹp lai giữa phương Đông và phương Tây. Bộ quân trang cô đang mặc toát ra khí chất hiên ngang, mạnh mẽ. Phương Khải vẫn nhớ rõ khi hắn chơi Resident Evil 1, Jill chính là nhân vật cấp nữ thần.
Trong phiên bản remake sau này, tạo hình của Jill đẹp hơn version 1 rất nhiều. Hiện giờ khi xuất hiện trong trò chơi siêu công nghệ của hệ thống*, dùng đầu gối cũng nghĩ ra vóc dáng của Jill sẽ thế nào. Chẳng trách hai mắt tên béo lại mở lớn, nhìn Jill đắm đuối.
(*) Siêu công nghệ: Black Technology, một thuật ngữ xuất hiện trong series truyện tranh, hoạt hình "Full Metal Panic!", dùng để chỉ những công nghệ, phát minh vượt xa khỏi tầm hiểu biết của con người hiện nay, không thể hiểu rõ được nguyên lý của nó.
Vương béo không phải hạng người nhát gan. Sau khi phát hiện không có gì nguy hiểm, lòng hiếu kỳ bắt đầu trỗi dậy. Nơi này giống như một thế giới khác, cậu ta lơ lửng giữa không trung, chăm chú quan sát mấy người kia nhưng đối phương lại không phát hiện ra sự tồn tại của mình. Điều này khiến Vương béo cảm thấy mình như vị thần trên cao, đang quan sát chúng sinh dưới đất vậy.
Cảm giác này quá mới lạ, cũng quá đỗi thần kỳ!
"Có thật đây chỉ là một trò chơi không?" Vương béo không kìm được, cất tiếng hỏi lại.
"Đương nhiên chỉ là trò chơi!" Phương Khải khoanh tay tựa vào chiếc bàn máy vi tính bên cạnh, mỉm cười đáp. Dĩ nhiên trò chơi giá bảy viên linh tinh không chỉ đơn giản là có độ chân thật cao.
Nhưng để tiện giải thích, Phương Khải đành so sánh một cách dễ hiểu: "Cậu biết trò giết yêu thú trong bãi săn của đám vương công quý tộc chứ? Trò này cũng tương tự như vậy."
"Săn giết yêu thú? He he? Hay lắm!" Vương béo nghe thế thì tinh thần càng thêm phấn chấn. Đây là trò chơi cao cấp chỉ có quý tộc và tu sĩ mới có thể trải nghiệm đó!
Để tránh trường hợp tên béo không biết gì lại chơi lung tung, Phương Khải phải nói cho cậu ta biết một vài kiến thức căn bản trong Resident Evil, ví dụ như súng ống dùng thế nào, Zombie sinh hóa, công ty Umbrella là gì.
Tên béo không ý kiến với những danh từ kỳ lạ này, dù sao tên của đám người nước Đại Lăng vốn đã kỳ lạ.
Ngược lại, hệ thống những giả thiết đầy mới lạ như nước Mỹ nào đó, công ty nghiên cứu gì đó, hay virus các loại... nghe to tát và thú vị hơn những quyển tiểu thuyết lưu truyền trong dân gian kia nhiều.
Đồng thời cậu ta có thể cảm nhận được những điều này không phải giả thiết vu vơ, mà tất cả hợp thành một hệ thống hoàn chỉnh khổng lồ.
Chúng khiến người chơi cảm thấy có một thế giới như vậy ở nơi xa xôi khác, tạo cảm giác vô cùng chân thật.
Theo diễn biến của kịch bản, không bao lâu sau những thành viên rời khỏi đội đã bị bốn con chó Zombie cắn chết.
Ôi chao…
Cho dù đã luyện võ từ nhỏ, cũng không phải chưa từng thấy cảnh đổ máu, nhưng khi tận mắt chứng kiến một người vừa sống sờ sờ trước mặt bị cắn chết trong nháy mắt, máu thịt be bét, cậu ta vẫn thấy sợ hãi, hít một hơi lạnh.
"Chết... chết người rồi?"
Ở trong một hoàn cảnh xa lạ, cộng thêm bầu không khí xung quanh ngột ngạt tới tột cùng, thân thể Vương béo run lên.
Barry và những thành viên khác chia nhau ra chạy, hai nhân vật chính chạy theo Wesker, tiến vào Biệt thự.
[Vui lòng lựa chọn thân phận của bạn trong vòng một phút.]
Đúng lúc này, máy vi tính phát ra tiếng nhắc nhở, trước mặt Vương béo xuất hiện hai lựa chọn.
1. Lựa chọn Chris.
2. Tôi cũng là thành viên bộ đội đặc chủng, được cử tới đây điều tra, lập tức tới tập trung với đội Alpha.
Đến lúc này trò chơi đã có sự khác biệt so với bản gốc Phương Khải chơi trước đây. Hiện giờ Vương béo không thể chọn Jill, mà thay vào đó là một hình thức chơi khác.
"Đây là..." Vương béo vội vàng hỏi Phương Khải: "Giờ tôi phải chọn cái nào?"
"Cậu chưa biết dùng súng, chọn Chris đi."
Dù sao đây cũng là người chơi đầu tiên, Phương Khải hào phóng nhắc nhở: "Lựa chọn thứ hai là hình thức dành cho những người đã thông thuộc, sẽ không có đồng đội giúp đỡ, nhưng cậu được quyền điều chỉnh thuộc tính của bản thân."
Ngay khi Vương béo chọn xong, cơ thể cường tráng của Chris đột nhiên run bần bật.
"Sao vậy?"
Thành viên trong tiểu đội thấy Chris có biểu hiện khác thường nên kinh ngạc, tất cả quay đầu nhìn sang.
Cảnh vật trước mắt Vương béo thay đổi, lúc này tầm nhìn của cậu ta đã là tầm nhìn của Chris.
Thấy tất cả mọi người chĩa họng súng đen ngòm về phía mình, lông tơ toàn thân Vương béo dựng ngược.
Khi nãy chiến đấu với chó Zombie, cậu ta đã được chứng kiến uy lực của thứ này. Vương béo cảm thấy cái chết đang cận kề, hơi lạnh xông từ xương sống vọt lên não.
Con bà nó, đây mà là trò chơi sao?
Thậm chí cậu ta còn đang tự hỏi nếu như đám người kia nổ súng, liệu mình có chết trong trò chơi này thật không!
"Phương Khải!" Vương béo vội vàng hô lớn.
"Tôi đây!" Phương Khải đáp chậm rãi.
Cho dù trò chơi trong quán net sử dụng công nghệ thực tế ảo, nhưng dù gì đây cũng là địa điểm công cộng, trò chơi sẽ có lựa chọn giao lưu với đời thực bên ngoài.
Vương béo vội hỏi: "Nếu như chết trong trò này tôi có bị ảnh hưởng gì không?"
"Cậu sẽ không bị ảnh hưởng gì cả, chỉ phải thoát khỏi trò chơi thôi." Phương Khải bình tĩnh trả lời.
Nghe thấy vậy, Vương béo nuốt nước bọt: "Con bà nói, trò này quá chân thật!"
Nhưng mà...
Có thể đi thám hiểm khắp mọi nơi, chém giết với lũ quái vật mà không sợ phải chết? Đây đúng là thiên đường của võ giả!
"Không chỉ có những ưu điểm này đâu, cậu cứ chơi nhiều sẽ biết."
Phương Khải thoải mái vươn vai, ống tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp của hắn. Bất cứ ai nhìn thấy cũng cảm thấy cánh tay này có thể bùng phát ra sức mạnh vô cùng đáng sợ!
Quán net siêu công nghệ của hệ thống không hề đơn giản, nếu không Phương Khải đã không thực hiện đống yêu cầu hà khắc của hệ thống rồi.
Lại nói về Vương béo, cậu ta nghĩ tới đây thì cả người run rẩy, nhưng hiện giờ không phải lúc để ngẩn ra như vậy. Phát hiện ánh mắt khác lạ của hai thành viên khác, Vương béo vội vàng tập trung tinh thần, lên tiếng đáp: "Tôi không sao... Không sao đâu."
"Chris, cậu đi kiểm tra toàn bộ khu vực này, tôi và Jill sẽ canh giữ cửa chính."
Đội trưởng Wesker không coi những biểu hiện khác lạ của Chris là điều gì to tát, ra lệnh cho Vương béo đi kiểm tra khu vực xung quanh.
"Giờ mình đã biến thành một người khác rồi?"
Vương Thái cảm thấy trò chơi này thật thần kỳ, mọi thứ xung quanh vô cùng chân thật. Cậu ta không kìm được hỏi lại: "Sẽ không chết chứ?"
"Có chết cũng là Chris chết, không phải cậu." Phương Khải chỉ vào Chris trong màn hình.
"Ừ, cũng đúng!" Vương béo lập tức có phản ứng.
Thấy cậu ta đã bắt đầu chơi, Phương Khải cũng lười ở bên nhắc nhở, định đi chơi game.
Nào ngờ hắn vừa mở màn, bên cạnh đã vang lên tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết!
Phương Khải quay đầu lại, thấy cả người cả ghế của tên béo đã lật nhào, còn cậu ta thì chui dưới gầm bàn.
Trên màn hình máy vi tính, một con Zombie đang cắn xé thi thể tên béo ở ngã rẽ hành lang, máu tươi lẫn thịt vụn bắn lên, tạo thành chữ "Game over" bằng máu giữa màn hình.
"Này béo, cậu chơi game kiểu gì mà chui tận xuống gầm bàn vậy?" Phương Khải thấy buồn cười.
Vương béo tháo máy giả lập xuống, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh. Khi thấy Phương Khải đứng trước mặt, cậu ta mới thở phào một hơi, vỗ vỗ vùng ngực núng nính mỡ: "Mẹ kiếp, tôi còn tưởng bị cắn chết thật chứ! Quá chân thật! Con bà nó, làm tôi sợ muốn chết!"
Nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra trước mặt, Vương béo vẫn sợ hãi, cả người run rẩy. Sức lực của thứ quái quỷ đó rất lớn, bị mình chọc mấy dao mà không hề hấn gì, đúng là quá mạnh mà!
Chỉ có điều...
Không phải mình bị cắn chết rồi hay sao?
Cậu ta nhìn xung quanh, rồi lại quan sát mình, phát hiện bản thân không có vết thương nào.
"Đúng là không sao cả?"
Khi nãy cậu ta thấy rõ mình đã bị cắn chết, thế nhưng hiện giờ lại không bị sao cả!
Vậy có nghĩa là mình có thể tha hồ mạo hiểm trong thế giới này mà không sợ bị chết?
Có thể thoải mái tung hoành không cần lo sợ gì?
Dù sao cũng luyện võ nhiều năm như vậy rồi, nếu đã không bị làm sao thì còn sợ gì nữa?
Sau khi xác nhận mình sẽ không gặp phải chuyện gì, Vương béo vô cùng hưng phấn: "Tôi không chết thật hả? Được lắm, xem ông đây trở lại làm thịt nó như thế nào đây!"
Dứt lời, Vương béo kích động đội máy giả lập lên, tiến vào trò chơi.