Chereads / Hệ Thống Quán Net Công Nghệ Đen / Chapter 56 - Chương 56: Trúng một loại độc mang tên Diablo

Chapter 56 - Chương 56: Trúng một loại độc mang tên Diablo

"Bọn họ chơi trò có tên Diablo á?" Sau khi được Phương Khải giải thích một hồi, kết hợp với những gì vừa trông thấy, Bạch Lãng dường như cũng bắt đầu hiểu ra.

"Có điều… thần kỳ như vậy thật sao?" Dẫu gì thì Bạch Lãng cũng là một Đại tu sĩ có tu vi không thấp. Mấy năm nay, anh ta vào Nam ra Bắc, có điều gì mà chưa từng gặp đâu. Nhưng thứ thần kỳ như lời Phương Khải vừa nói, thì quả thực là nghe cũng chưa từng nghe đến bao giờ.

Cô bé Khương Tiểu Nguyệt đang ngồi một bên cũng tập trung lắng nghe. Cô bé đã nghe giới thiệu trò chơi đến mấy lần, lòng không khỏi có chút hoài nghi: "Thực sự lợi hại như vậy á?"

"Hừ! Nhất định là bốc phét!" Khương Tiểu Nguyệt bực bội nhủ thầm.

Bạch Lãng cũng hơi nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Phương Khải. Có điều nếu cả thành chủ cũng chơi, vậy chứng tỏ nơi này vẫn có chỗ hơn người. Một khi mình đã tới để hỏi thăm tin tức, sao không tiện thể thử xem sao?

Đối với một tu sĩ cỡ như anh ta mà nói, mười tinh linh không phải là quá nhiều. Huống hồ anh ta thực sự tò mò, trò mà vừa rồi những người này chơi vô cùng hăng say, liệu có thực sự thú vị đến vậy không?

"Thử coi vậy." Bạch Lãng nhíu mày, lấy mười viên linh tinh ra, thế nhưng anh ta không đưa qua ngay mà mở miệng hỏi lại: "Cậu chắc chắn những trò chơi trong tiệm của cậu thực sự có giá trị cao vậy chứ?"

Phương Khải lạnh nhạt đáp: "Anh thấy bao nhiêu khách hàng trong quán tôi giống kẻ ngốc lắm à?"

Ngụ ý ở đây là, không đáng giá lấy đâu ra nhiều người như vậy?

"Được. Vậy Bạch mỗ thử trước xem sao." Bạch Lãng vẫn ôm chút nghi ngờ như trước, lại mở miệng: "Có điều nếu sau khi thử mà tôi phát hiện mọi thứ căn bản không được vậy, thì dù cửa tiệm này của cậu có chỗ dựa, tôi cũng đảm bảo cậu sẽ không sống được dễ chịu đâu."

Khương Tiểu Nguyệt nghe vậy thì lập tức liếc xéo. Lúc trước cô bé đã chứng kiến tận mắt cảnh tu sĩ có tu vi cao hơn tên này còn bị ném ra ngoài trong nháy mắt.

Nhưng về việc trò chơi này có thần kỳ và thú vị thật hay không, Khương Tiểu Nguyệt cũng chẳng tin tẹo nào: "Chỉ là đổi chỗ đánh nhau thôi mà, có gì hay ho đâu?"

Nếu chỉ đơn giản là "đổi chỗ đánh nhau", vậy thì trò Diablo tất nhiên không thể nào nổi lâu đến thế được.

Khi Bạch Lãng vừa tiến vào trong game, bầu trời tối đen nặng nề, hình ảnh khu quân doanh bẩn thỉu, còn có cảnh những người đi đường vội vã đã lập tức chứng minh sự thần kỳ của trò chơi. Đồng thời, cảm giác áp lực ấy, cộng với bầu không khí mang theo từng trận sương mù, chẳng những khiến người chơi nhanh chóng hòa mình vào khung cảnh, mà còn khiến Bạch Lãng có xúc động muốn tiếp tục thăm dò.

"Xin chào anh, người lạ."

"Xin… xin chào." Bạch Lãng thấy có người chủ động chào hỏi mình thì thoáng ngẩn ra, sau đó bắt đầu hỏi thăm nơi đóng ở đây.

Trong lúc nói chuyện với Warriv, anh ta nhanh chóng nghe ngóng được không ít thông tin. Ví dụ như: bi kịch giáng xuống Tristram, truyền thuyết về tu viện…

Bạch Lãng vốn là một tu sĩ lang bạt khắp nơi, mà thân phận trong trò chơi cũng là kẻ thám hiểm tới từ nơi khác. Thân phận như vậy làm cảm giác chân thực càng tăng lên mãnh liệt, cứ như thể anh ta lang bạt nơi đại lục, rồi không cẩn thận lạc vào một vùng đất kỳ lạ vậy.

"Xin các hạ cứ yên tâm, kẻ hèn này nhất định sẽ dọn sạch ác ma nơi đây." Sau khi nắm được rõ ràng những gì chốn này gặp phải, Bạch Lãng mở miệng nói.

Dọc theo quá trình tiếp tục trò chơi, anh ta lại bắt đầu phát hiện ra những điểm hấp dẫn hơn từ trò chơi này.

"Chắc cũng mới chỉ một lát thôi…" Bạch Lãng thầm nghĩ trong lòng: "Tiếp tục đánh thêm một thủ lĩnh, thăng cấp xong rồi lát nữa cộng thêm điểm Frozen Armor (Khiên băng) coi có hiệu quả gì rồi mình sẽ ra…"

Nửa giờ trôi qua…

Cô gái áo đỏ và nam tu sĩ tuổi trung niên đã bắt đầu sốt ruột.

"Chiêm đạo hữu, Bạch đại ca đã vào trong lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa ra? Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ?" Nữ tu sĩ áo đỏ lo lắng nói.

Chiêm Nghiêm cũng cảm thấy kỳ lạ, y vuốt chòm râu dài được chăm chút gọn gàng: "Bạch lão đệ tuy hành sự có hơi khó đoán, nhưng trước nay vẫn luôn chú ý tới toàn cục. Thế nào mà mãi vẫn còn chưa ra ngoài? Lẽ nào thực sự đã có chuyện gì?"

"Hay chúng ta vào xem thử?"

"Đi thôi." Chiêm Nghiêm đáp. "Nếu có việc gì thật thì còn có thể giúp đỡ nhau.

"Vậy được."

Khi đi vào trong tiệm, phát hiện những binh sĩ ở đây không ngăn cản mình thì hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã trông thấy Bạch Lãng đang ngồi vô cùng tập trung.

"Bạch đại ca!" Nữ tu sĩ áo đỏ vội kêu lên.

"Bạch lão đệ!" Tu sĩ trung niên là Chiêm Nghiêm cũng nhanh chóng tiến lại gần, y nghi hoặc hỏi: "Bọn họ buộc cậu ở đây à?"

"Ấy…" Bạch Lãng thấy hai người kia sốt ruột không thôi, bèn gãi gãi đầu: "Sao hai người lại vào cả vậy?"

"Đã qua nửa giờ rồi mà còn chưa thấy cậu ra ngoài." Chiêm Nghiêm đáp. "Còn không phải là Chu muội tử lo lắng cho cậu sao? Có phải bọn họ không cho cậu ra ngoài không?"

"Phải đó." Nữ tu sĩ áo đỏ cũng vội đáp. "Chúng ta còn phải đi tìm… Đây là vụ làm ăn không nhỏ, không nên chậm trễ mới phải."

"Nửa giờ rồi sao?" Bạch Lãng cảm thấy mình chơi còn chưa đã, thế nào mà đã nửa giờ mất rồi?

"Chờ chút đã." Bạch Lãng lên tiếng với vẻ hơi ngượng ngùng: "Chờ tôi nửa giờ. Tôi xử lý xong tủ lĩnh trong hang động Tà Ác rồi chúng ta đi."

"Cái gì? Hang động Tà Ác?" Hai người lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm: "Có cần bọn này giúp một tay không?"

Bạch Lãng nhớ tới đám An Thành hồi nãy đánh chung trông vô cùng hưng phấn, hơn nữa đánh chung hẳn là sẽ nhanh hơn, bèn lập tức đồng ý.

"Cần!" Bạch Lãng vội hô lên. "Ông chủ! Kích hoạt trò chơi cho họ với! Một tiếng đã nhé!"

"Đánh hang động Tà Ác còn kích hoạt trò chơi cái nỗi gì?" Hai người kia nghe xong mà đần mặt.

Vậy nhưng, chưa được bao lâu:

"Chiêm đạo hữu! Bắn thêm đạn sung năng qua đây!"

"Chu muội, đạn băng! Đạn băng!"

"Tôi sẽ giữ Corpsefire (thây ma bốc cháy). Mọi người giết Carver Shaman đi đã!"

"Cố chống chọi thêm một chút nữa! Sắp xong rồi!"

"Mau nhìn xem, tên trang bị này sao lại là màu vàng."

"Giày da khô lâu của Lurker! Hóa ra có thứ trang bị tốt thế này cơ à?"

Chuyện rớt được một món trang bị thượng hạng khiến mọi người hưng phấn vô cùng.

"Trò chơi này thú vị ra phết!" Đôi mắt Chiêm Nghiêm sáng lên.

"Ông chủ, cho chúng tôi thêm một giờ nữa!"

Tiểu Nguyệt bước qua thu tiền, cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: "Không phải hồi nãy mọi người bảo có chuyện cần làm sao…"

"Ờ…" Ba người quay sang nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy xoắn xuýt.

Đánh ra được trang bị xịn còn chưa kịp thử mà, phải rời trò chơi á?

Thế thì khó chịu chết mất!

"Hay là…" Bạch Lãng đề nghị: "Để tôi thử xem trang bị tên chữ vàng này có lợi hại không đã… Hai người cũng tiện thể thử kỹ năng mới học xem. Xong việc rồi chúng ta cùng đi?"

"Cũng được." Chiêm Nghiêm trả lời. "Chỗ kia để lát nữa tới cũng không sao. Dù sao đồ vật cũng ở đó, chẳng mọc chân chạy nổi."

"Nói cũng phải, trò chơi này dường như rất thú vị, chơi thêm một lát rồi hãy đi."

Lại một giờ nữa trôi qua…

"Dùng Inferno (Lửa địa ngục) đốt thích thật!"

"Kỹ năng đóng băng này. Quái vật đụng tôi một cái, tôi đông đá liền. Quá thoải mái!"

"Nếu như trong hiện thực mà cũng có pháp thuật tốt như vậy thì hay rồi…"

"Những pháp thuật ấy… đều rất chặt chẽ. Nói không chừng thật sự được đó."

"Mau… Tiếp tục nghiên cứu thêm!"

"Hầm mộ (Burial Grounds) kìa! Sắp tìm thấy Blood Raven rồi!"

"Ông chủ! Cho chúng tôi thêm một giờ nữa!"

Khương Tiểu Nguyệt: "…"

"Bản công chúa nghi ngờ sâu sắc về chuyện ông chủ có hạ độc trong trò chơi không." Sau khi thu tiền, cô bé Khương Tiểu Nguyệt hoài nghi liếc mắt nhìn Phương Khải.

Cô bé càng nghĩ càng cảm thấy đúng, bèn dòm Phương Khải đầy cảnh giác: "Lẽ nào chủ tiệm với lòng dạ hiểm độc thực ra lại là một tu sĩ tà ác?"

Vừa nghĩ tới đây, cô bé lập tức khóc không ra nước mắt: "Sao cứ cảm thấy mình rơi nhầm vào ổ giặc vậy trời…"